Không khác dự đoán của Ngô Bình lắm. Anh hỏi tiếp: “Anh có muốn biết kẻ ra tay là ai không?”
Lục Thánh Dương gật mạnh: “Tất nhiên rồi!”
Thế là Ngô Bình gọi người bên ngoài vào, hỏi chuyện: “Các người thuộc tổ chức nào, mục đích đối phó với trụ sở chính của Thiên Sát là gì?”
Đối phương nghĩ ngợi rồi đáp: “Chúng tôi đều thuộc Giờ Thân của Mười Hai Canh Giờ Địa Phủ”.
“Mười Hai Canh Giờ?”, Ngô Bình giật mình, “Mười Hai Canh Giờ nghĩa là có mười hai nhóm người?”
“Phải”, hắn đáp, “Mục tiêu của chúng tôi là tiêu diệt trụ sở chính Cảng Thành của Thiên Sát, lấy được sổ sách”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ngoài Mười Hai Canh Giờ, Địa Phủ còn có gì nữa?”
“Không rõ”, người này trả lời, “Chúng tôi chỉ biết thông tin về Mười Hai Canh Giờ”.
Ngô Bình hỏi: “Giờ Thân có bao nhiêu người?”
“Tám người, hai người chết vào hôm hành động, hiện còn sáu người, ngoài tôi và Thần chủ, đều đã bị anh giết chết”.
“Địa Phủ làm vậy vì mục đích gì?”
“Không biết”.
“Địa Phủ có cài nội ứng vào Đường Môn không?”
“Không biết”.
Ngô Bình ngoảnh đầu hỏi Lục Thánh Dương: “Anh Lục thấy sao?”
Lục Thánh Dương ngẫm nghĩ: “Chắc không hỏi được gì nữa đâu. Chúng ta về trước, rồi tính kế lâu dài!”
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Họ đi ra ngoài. Ngô Bình lục lọi mấy thi thể kia, tìm được vài thứ. Đặc biệt là kẻ dùng cổ độc, trên người còn mấy con cổ trùng. Anh bèn thả cổ Thần Cơ ra và nuốt sạch chúng.
Lục Thánh Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Ngô Bình cõng ông ấy. Cả ba và người của Giờ Thân cùng lên xe, rồi lái xe rời khỏi đó.
Đường Băng Vân rất vui, tìm được Lục Thánh Dương thì những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều.
Xe chạy đến cây cầu vượt biển, người nọ đột nhiên nhìn thẳng về phía trước rồi nói: “Thần chủ đến rồi!”
Ngô Bình lập tức giảm tốc độ xe, hỏi lại: “Thần chủ? Ở đâu?”
Hắn đáp: “Thần chủ ở khắp mọi nơi”.
Lời vừa dứt, một cái bóng xám mờ đã bay từ trên trời xuống và xâm nhập vào người Ngô Bình. Anh phanh gấp, cảm xúc trên mặt không ngừng thay đổi, khi thì đau khổ, lúc thì dữ tợn.