Hoa Dương Lão Tiên cười, nói: “Hèn gì cháu trai tôi có cảm ứng. Không biết Ngô đan sư nuôi cổ gì thế?”
Đương nhiên Ngô Bình không thể nói là cổ Thần Cơ, nên nói: “Cổ thường thôi, chẳng có tác dụng gì cả”.
Hoa Dương Lão Tiên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Chúng tôi tìm trong rừng trước, dù không tìm được thần cổ thì tìm ít huyền cổ cũng được”.
Ngô Bình cảm thấy mấy người này quá lề mề, làm gì cũng sợ sệt, vậy thì đến năm nào tháng nào mới tìm ra được cổ? Anh nói: “Hay là chúng ta chia ra hành động đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì gọi nhau”.
Trương Bạch Y không đồng ý với kiến nghị của Ngô Bình, nhưng Hoa Dương lão tiên thì gật đầu: “Cũng được, tôi và Bạch Y đi một hướng, Ngô đan sư đi một hướng, nếu có phát hiện gì thì thông báo cho nhau”.
Ngô Bình gật đầu, anh đổi hướng, rồi sải bước rời đi.
Đến khi Ngô Bình đi xa thì Trương Bạch Y hỏi: “Ông anh, tại sao phải chia ra?”
Hoa Dương Lão Tiên: “Người trẻ tuổi mà, cảm thấy chúng ta quá cẩn thận, tiến độ quá chậm. Vậy thì để cậu ấy tự xông pha, đi được vài tiếng thì sẽ biết chỗ này nguy hiểm thế nào”.
Trương Bạch Y gật đầu: “Ông anh nói có lý, thay vì phản đối, chi bằng để cậu ấy biết khó mà lui”.
Hoa Dương Lão Tiên: “Cậu em Bạch Y, cậu có biết gì về cậu ấy không?”
Trương Bạch Y: “Ông anh ẩn cư nên đương nhiên không biết danh tiếng của cậu ấy. Ngô Bình là tên thứ hai của cậu ấy, tên thật của cậu ấy là Lý Huyền Bình, là cung chủ của kiếm cung Côn Luân. Sư tôn của cậu ấy là Phiêu Miểu đạo quân, sư tổ là lão tổ Huyền Đô”.
Hoa Dương Lão Tiên ngơ ra: “Thân phận và gốc gác của cậu ấy không đơn giản nhỉ”.
Trương Bạch Y: “Tôi cảm thấy cậu ấy là thiên tài trời sinh, loại người như cậu ấy thường rất may mắn. Lần này tôi đến cổ giới là muốn mượn sức của cậu ấy để tìm hai con thần cổ”.
Sau khi rời khỏi, Ngô Bình lập tức bay lên trời, dùng phép nhìn thấu vạn vật quan sát từ trên cao. Mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể dễ dàng phát hiện ra thần cổ, huyền cổ cũng như thiên cổ.
Anh bay trên không một đoạn thì phía trước đột nhiên có sương đen bay đến. Nhìn kỹ thì mới biết thật ra làn sương xám đó là một đám cổ bay nanh dài, to bằng hạt gạo, tràn ngập khắp trời đất và đang lao về phía anh.
“Vù”.
Anh bố trí một tầng kiếm quang xung quanh mình, bảo vệ cơ thể. Làn sương xám ập đến, cổ bay gặp phải kiếm quang thì đua nhau phát nổ, vốn không thể nào tiếp cận được anh.
Cổ Thần Cơ bay ra, cái miệng bỗng biến to, nó há miệng, đón hết số cổ bị Ngô Bình giết, không ngừng nuốt.
Đám cổ bay đó không làm ăn được gì nên đã bay đi, nhưng gần một nửa bọn chúng đã bị kiếm quang chém chết và trở thành món ngon cho cổ Thần Cơ.
Anh tiếp tục di chuyển trên không trung, anh bay được vài phút thì bỗng nhìn thấy trong khu rừng trước mặt có một cái hồ nhỏ, trong hồ có tầng tầng lớp lớp không gian méo mó chất chồng, trông rất kỳ quặc.
Anh biết nhất định trong không gian méo mó này có chứa một con cổ. Không gian méo mó này là để nó đối phó với kẻ địch bên ngoài.
Anh vuốt cằm, hỏi cổ Thần Cơ: “Tiểu thần, chẳng phải mày là thiên cổ sao? Hay là mày xuống bắt nó đi”.