Ngô Bình đi vào đó rồi, Hà Tử Trần mới hỏi: “Thuần Như, em đoán công tử có thành công không?”
Lý Thuần Như: “Cả nghìn năm qua, biết bao thiên kiêu của Tiên Kiếm Môn đều thất bại. Tuy công tử rất phi phàm, nhưng muốn lĩnh ngộ hết ba kiếm thì chắc cũng rất khó. Song, dù chỉ có một tia hi vọng thì em vẫn muốn thử”.
Hà Tử Trần: “Nếu công tử có thể lĩnh ngộ hai hoặc ba kiếm thì chị sẽ mời anh ấy vào Thiên Khuyết để lĩnh ngộ tuyệt học vô thượng ở đó”.
Lý Thuần Như cười nói: “Tử Trần, tất cả truyền thừa của Thiên Nguyên đều từ Thiên Khuyết mà ra, họ có đồng ý có thế lực khác học không?”
Hà Tử Trần: “Hà Thị được phép có ba ngoại lệ nên họ không thể phản đối được đâu”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ba ngoại lệ rất quý đó, chắc chắn sẽ có người trong Hà Thị không đồng ý, dẫu sao ai cũng muốn giành được suất này mà, vậy mà em lại dành cho người ngoài”.
Hà Tử Trần cười nói: “Nếu em lấy anh ấy thì anh ấy là rể của nhà họ Hà rồi chứ có phải người ngoài đâu”.
Nguyệt Thanh Ảnh liếc cô ấy một cái: “Nếu anh ấy có thể lĩnh ngộ được hai hoặc ba kiếm thì chưa chắc đã ưng chị em mình đâu”.
Hà Tử Trần: “Chúng ta thật lòng đối đãi với anh ấy như vậy, chẳng có lý gì anh ấy lại không thích mình”.
Lý Thuần Như: “Chuyện này phải do duyên và cả hai bên phải có tình cảm với nhau, nhưng dù không nên duyên vợ chồng thì được làm bạn với công tử, sau mình cũng không lo thiếu đan dược nữa rồi”.
Trong lúc ba cô gái đang trò chuyện thì Ngô Bình đã tiến vào trong Động Thiên Linh Bảo. Động Thiên này khá giống Động Thiên Thanh Linh, nhưng nơi này thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Thị nên rất yên tĩnh và không hề đông đúc.
Ngô Bình tìm một hang động rồi bắt đầu lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm.
Ba đường kiếm đã bị vỏ kiếm phong ấn, anh thi triển pháp lực thì vỏ kiếm đã rung lên rồi bắn 12 đường kiếm ra, chúng chính là Thiên Hạ Cửu Kiếm và Thiên Thượng Tam Kiếm. 12 đường kiếm uốn lượn trên không và giao hoà với nhau.
Khi ở vũ trụ Chấn Đán, Ngô Bình từng lĩnh ngộ Vô Thượng Kiếm Đạo nên không còn xa lạ gì với kiếm đạo nữa. Vạn vật trên đời đều từ một đạo mà ra, nhưng sát quan sát nửa tiếng, Ngô Bình phát hiện Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm có điểm khác biệt.
Thiên Thượng Tam Kiếm ẩn chứa ý nghĩa của vạn vật tam sinh, muốn lĩnh ngộ được chúng thì không thể lĩnh ngộ riêng biệt từng cái mà buộc phải lĩnh ngộ được hết.
Sau một hồi đắn đó, Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu và đã thấy được quy luật của ba đường kiếm này giấu một đạo lý huyền diệu. Ngay sau đó, anh đã sáng mắt lên nói: “Ra là vậy”.
Sau đó, anh thi triển thần niệm và mô phỏng lại ba đường kiếm này, chúng bắt đầu múa lượn trong thức hải của anh. Một lát sau, Ngô Bình như có điều suy ngẫm nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm không phải chỉ trên trời, mà là tinh thần, vì thế ba đường kiếm này là kiếm tinh thần”.
Sau khi hiểu được điều này, tốc độ lĩnh ngộ của anh đã nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, xung quanh bí thần của anh đã xuất hiện ba đường kiếm một đỏ, một lam và một vàng. Ba đường kiếm này tương ứng với ba đường kiếm trên đỉnh đầu anh. Ngô Bình động tinh thần, đường kiếm trên không đã rơi xuống tay anh và hoá thành ba thanh kiếm nhỏ, đó chính là thực thể của Thiên Thượng Tam Kiếm.
Hiểu được Thiên Thượng Tam Kiếm rồi thì Thiên Hạ Cửu Kiếm không còn khó với Ngô Bình nữa, Tam Kiếm là tinh thần của Cửu Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm đại diện cho kiếm pháp của thế giới thật nên so ra không khó như Thiên Thượng Tam Kiếm.
Nửa tiếng sau, trong cơ thể Ngô Bình đã có thêm chín đường kiếm hoà cùng Thiên Hạ Cửu Kiếm. Anh động tinh thần một cái, chín đường kiếm đã kết thành một sát trận tuyệt thế có uy lực vô cùng mạnh mẽ. Tạm thời tu vi của anh chưa đủ cao để phát huy hết uy lực của Thiên Hạ Cửu Kiếm, muốn làm được điều ấy thì tu vi phải đến cảnh giới Thần Thông hậu kỳ.
Sau khi lĩnh ngộ thành công, anh đã rời khỏi Động Thiên.