Con chó mực: “Cách đây không lâu, tôi lạc đến khu dân cư mà cậu sống rồi ngửi thấy mùi đan dược thoang thoảng. Sau đó cậu ra khỏi đó, tôi ngửi thấy mùi đan dược rất nồng trên người cậu, từ đó ta đoán chắc cậu là một thầy luyện đan giỏi”.
Ngô Bình: “Thế nên anh vẫn luôn theo dõi tôi?”
Con chó mực: “Tôi nghĩ cậu rất đặc biệt nên đi theo từ xa, cách đây không lâu cậu thi triển thủ pháp kinh thiên ở nhà hàng, dễ dàng phá giải kết giới Tịch Ám, tôi cực kỳ bái phục”.
Ngô Bình cười mỉa: “Bây giờ anh nhảy ra, không sợ tôi giết anh à?”
Con chó mực nói: “Tôi và cậu có chung lợi ích, cậu không có lý do gì giết tôi”.
Ngô Bình: “Anh có thể đi rồi, chiều mai lại đến tìm tôi”.
Con chó mực hơi vội nói: “Thân xác của tôi không kiên trì được quá lâu, có thể nhanh một chút không?”
Ngô Bình: “Không vội, bây giờ nói cho tôi biết vị trí lối vào và cách mở cửa”.
Con chó mực chớp mắt: “Tôi có thể nói cho cậu biết nhưng mong cậu có thể cứu thân xác tôi ra”.
Ngô Bình: “Thân xác anh có khả năng rơi vào nguy hiểm, tôi không thể đảm bảo nhất định có thể đưa nó ra”.
Con chó mực: “Tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ có cách”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không thể chắc chắn”.
Con chó mực im lặng một lúc rồi nói: “Được, nếu cậu cảm thấy nguy hiểm, có thể không cứu thân xác của tôi, nhưng sau này cậu nhất định phải đảm bảo sự an toàn của tôi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đảm bảo thế nào?”
Con chó mực: “Bí Anh của tôi vẫn chưa hoàn thiện, nhập vào trên người một con chó, thực lực đã giảm đi rất nhiều nên tôi mới nói mong cậu có thể đảm bảo cho tôi an toàn”.
Ngô Bình cười nhạo: “Ai lại đi đối phó với một con chó chứ?”
Con chó mực thở dài: “Tôi có không ít kẻ thù, chúng đều có cách tìm được tung tích của tôi”.
Ngô Bình: “Tôi cũng không thể bảo vệ anh cả đời”.
Con chó mực nói: “Một năm là được, trong vòng một năm tôi sẽ tìm được thân xác mới”.
Ngô Bình suy ngẫm rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.
Con chó mực mừng rỡ: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, không lâu sau Dương Quế Chi bưng lên một đĩa hoa quả và một ít hạt dưa, quả khô đến, cậu lấy một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa hỏi: “Anh tên gì?”
“Dư Quảng Hạ”, Con chó mực đáp.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, tu vi gì?”
Dư Quảng Hạ: “Ba mươi chín tuổi, cảnh giới Ngũ Hành”.
Ngô Bình: “Thế mà là cao thủ cảnh giới Ngũ Hành à, xem ra tư chất của anh khá đấy”.
Dư Quảng Hạ: “Cậu quá khen rồi, tôi có là gì so với cậu đâu”.