Hà Tử Trần: “Mỗi năm, anh ấy sẽ luyện chế cho chúng ta 500 viên Thiên Tư Đan”.
Mọi người lại được phen chấn động, 500 viên! Vậy thì chưa tới mười năm nữa, Hà Thị chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều thiên tài.
Hà Tử Trần: “Ngoài Thiên Tư Đan ra, Ngô công tử còn luyện chế cho mình Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan, tất cả đều là cấp nhất phẩm”.
Có người hỏi: “Tử Trần, thế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan thì sao?”
Thượng Bí Đan là đan dược tạo dựng nền móng, Bí Thần Đan thì còn hiếm có hơn. Với rất nhiều đệ tử trẻ mà nói thì hai loại đan dược này có hỗ trợ và tăng sức rất lớn cho họ.
Hà Tử Trần cười nói: “Thượng Bí Đan có đấy, còn là cấp cực phẩm cơ. Thượng Bí Đan cũng có luôn, hơn nữa đều là cấp nhất phẩm”.
Mọi người nghe xong thì lập tức hoan hô, ai cũng khen Hà Tử Trần tốt số và Hà Thị được thơm lây.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng hừ lạnh, sau đó có một người đàn ông trung niên đi vào. Người này là gia chủ của chi thứ hai thuộc Hà Thị, ông ta tên là Hà Chính Khôn.
Hà Chính Khôn thờ ơ nói: “Mọi người nghe vậy thôi chứ đừng tin lời cô ta, đến thầy luyện đan giỏi nhất của Tử Đỉnh Môn thuộc Tiên Giới Nguyên Sử cũng mới có trình độ Thất Thanh Đỉnh, vậy mà tên kia dám nhận mình là Thất Tử Đỉnh, thế mà các người cũng tin à?”
Hà Tử Trần bình tĩnh nói: “Chú ngũ, tin hay không thì cứ gặp sẽ biết. Cháu đang có đan dược do Ngô công tử luyện chế đây, lẽ nào chú không nhìn thấy à?”
Hà Chính Khôn cười khẩy: “Chỉ có vài viên đan dược vớ vẩn thôi, khéo nó mua ở ngoài cũng nên”.
Hà Tử Trần cau mày: “Chú ngũ đi mua thử cháu xem, để xem có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm không”.
Hà Chính Khôn: “Tôi thích thì mua lúc nào chẳng được”.
Hà Tử Trần đang định nói tiếp thì Ngô Bình mở cửa đi ra rồi nói: “Ông có biết cái này không?”
Anh lấy huy hiệu ra, bên trên khắc bảy cái đỉnh màu tím, đó chính là chứng nhận của thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh.
Huy hiệu này đều là độc nhất vô nhị nên không thể làm giả được.
Hà Chính Khôn híp m ắt lại, ông ta biết đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh. Nhưng không thể nào, cả Tử Đỉnh Môn mới có một, hai người đạt đến trình độ này thôi! Hơn nữa, Ngô Bình còn trẻ thế này đã ở cấp cao vậy rồi, thêm vài năm nữa thì anh định lên thành thầy luyện đan cấp, Bát Đỉnh, Cửu Đỉnh hay Thập đỉnh à?
Hà Chính Khôn giấu vẻ mặt phức tạp đi rồi ho khan một tiếng, nói: “Thầy Ngô, xin hỏi sư phụ của cậu là ai?”
Ngô Bình: “Truyền thừa của tôi có kể thì ông cũng không biết”.
Hà Chính Khôn nói: “Thầy Ngô có thể đến Hà Thị đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”
Ông ta đang định lôi kéo Ngô Bình thì chợt có người vào báo: “Cuộc họp của Hà Thị sẽ bắt đầu ngay, mời các vị mau đến đó!”
Thì ra đại hội gia tộc chuẩn bị bắt đầu.
Hà Chính Khôn: “Mọi người mau đi tham gia cuộc họp thôi”.
Tất cả mọi người đều đi tới nơi diễn ra cuộc họp, Ngô Bình cũng đi theo. Anh là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên một khí muốn đi thì không ai dám ý kiến gì, ngược lại còn thấy đây là vinh dự của gia tộc mình.
Loáng cái, gia chủ của các chi đã có
mặt đầy đủ, trong đó còn có các tộc lão.