Mấy người lại tiếp tục uống rượu, Ngô Bình biết nhà này là do Trương Bửu Phong tốn mất ba trăm vạn tiền bồi thường di dời mua về. Vừa mua không bao lâu, thì nghe được tin tức xây dựng khu mới, cả nhà đều vui mừng không thôi.
Trong lúc đó, bố của Tần Nhược Vũ cũng đã đến, ông ấy rất cảm kích Ngô Bình.
Một nhóm người uống say khướt, duy chỉ có Ngô Bình là tỉnh táo. Anh ra sân sau đi một vòng, sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện cách dưới đất ba mươi mét có một phần rễ cây đã phân hủy một nửa, vậy mà nó lại ra chồi non, phát ra ánh sáng thần kỳ le lói.
“Ồ? Đây là gì?”. Anh rất nghi ngờ, lập tức gọi Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng ra.
Anh nói: “Anh Phong, dưới nền đất nhà anh có thứ này, tôi muốn đào nó lên”.
Trương Bửu Phong hơi say, thè lưỡi nói: “Thứ gì? Đào đi!”
Sâu mấy chục mét, nếu trực tiếp đào thì rất phiền, vì vậy Ngô Bình gọi Lý Dư ra, Lý Dư biến thành một con rắn, thoáng chốc nó đã tiến vào trong.
Chưa đến mười giây, nó cắn một cái rễ chui ra. Ngô Bình nhận lấy rễ cây, phát hiện thứ này còn có chút sinh cơ mỏng manh, mà sinh cơ này đã nảy mầm thành một chồi non màu xanh vàng.
Nhìn rễ cây, ánh mắt Ngô Bình phát sáng.
Mấy người nhìn thấy rắn nhỏ có thể đào đất, đều rất kinh ngạc, nhưng khi thấy gốc cây kia thì ai cũng bật cười.
Trương Bửu Thắng: “Tiểu Bình, cậu coi cái gốc cây như bảo bối vậy, có phải uống nhiều quá rồi không?”
Trương Bửu Phong: “Ha ha, Tiểu Bình, gốc cây này cho anh đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Anh Phong, vậy tôi cầm đi đây, trở về sẽ giới thiệu thêm nhiều công trình cho anh”.
“Đi, lại làm thêm vài chai đi”.
Đợi Ngô Bình rời đây thì đã là hơn bốn giờ sáng. Lý Dư nằm trên cánh tay anh, hiếu kỳ nhìn gốc cây trong tay anh.
“Chủ nhân, đây là gì? Tôi cảm thấy nó không hề bình thường chút nào”.
Ngô Bình nói: “Đây là yêu mộc”.
Lý Dư: “Yêu mộc?”
Ngô Bình: “Tinh linh cỏ cây tu hành khó hơn so với động vật gấp mấy trăm lần, mà một khi bọn chúng tu thành thì thực lực rất kinh khủng. Nhưng, tu vi của tinh linh cỏ cây cao sẽ dễ dẫn đến lôi kiếp. Gốc cây này là một tinh linh cỏ cây rất mạnh, sinh mệnh còn lại sau khi trải qua lôi kiếp, chính là sức mạnh nguyên bản nhất của nói”.
Lý Dư: “Thứ này có đáng giá không?”
Ngô Bình khẽ cười: “Có!”
Về đến nhà, anh đi đến trước cây hòe, nói: “Vận khí ngươi tốt lắm, ta tìm được một thứ tốt như vậy rồi”.
Nói rồi, anh tìm một chiếc bình gốm, sau đó đem toàn