“Là cậu ư!”, Trương Tây Linh bối rối: “Hoá ra cậu chưa chết”.
Lần trước khi đi vào mộ của Bình Loạn Hầu, Trương Tây Linh đã làm kinh động tới thiên thi và bị tổn thất nặng nề.
Đi theo Trương Tây Linh là hoà thượng Suraiya và Thiên Độc Ngọc Tử. Thiên Độc Ngọc Tử mất một nửa bên chân, còn hoà thượng Suraiya thì chột một mắt.
Ngô Bình cười nói: “Lâu rồi không gặp ông Trương”.
Thiên Độc Ngọc Tử cười lạnh nói: “Thằng kia, mày chưa chết cơ à! Nói mau, có phải hôm đó mày đã phát hiện ra điều gì trong mộ cổ không?”
Lần đó, Ngô Bình và Thiên Độc Ngọc Tử có xích mích với nhau, hắn nói những lời khó nghe, còn Ngô Bình đã thề sẽ giết hắn trong vòng một năm.
Anh cười nói: “Thiên Độc Ngọc Tử, bảo sao mà anh không cao lên được, tâm tư đè nặng lên đầu rồi còn đâu”.
Thiên Độc Ngọc Tử nổi điên: “Mày thích chết à?”
Hắn lấy đà bằng một chân rồi tấn công Ngô Bình, trong ấn tượng của hắn, Ngô Bình chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thần, còn hắn đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên muốn giết anh thì cực kỳ đơn giản. Vì thế, hắn rất coi thường Ngô Bình.
Trương Tây Linh không ngăn cản, ông ta cũng hoài nghi Ngô Bình đã cố tình trốn mất vào hôm đó.
Thấy Thiên Độc Ngọc Tử ra tay với mình, Ngô Bình hừ lạnh rồi thi triển Tinh Huy để phản công. Hai chưởng pháo va chạm, một tiếng động vang lên, cổ tay và xương cánh tay của Thiên Độc Ngọc Tử đã gãy, hắn la hét thảm thương rồi bay lùi lại.
Trương Tây Linh giơ tay đỡ lấy lưng hắn, sau đó lạnh lùng nói: “Mới mấy tháng không gặp mà cậu đã đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên rồi!”
Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra rồi lạnh giọng nói: “Ông Trương, hôm nay tôi phải giết Thiên Độc Ngọc Tử, ông tránh ra”.
Trương Tây Linh cười lạnh: “Cậu định giết người của tôi ngay trước mặt tôi ư? Cậu mới ở cảnh giới Nhân Tiên thôi, lấy đâu ra tư cách ra lệnh cho tu sĩ Địa Tiên hả?”
“Tu sĩ Địa Tiên thì giỏi lắm chắc”, ông Hoa bay ra rồi đậu lên vai Ngô Bình rồi nói với anh: “Lấy thẻ gỗ mun ra loè họ đi”.
Ngô Bình nghe thấy thế thì làm theo ngay. Nhìn thấy tấm thẻ đó, Trương Tây Linh biến sắc mặt rồi hỏi: “Cậu là truyền nhân của Vu bà bà ư?”
Ngô Bình lập tức mạnh dạn nói: “Không liên quan đến ông! Tránh ra, để tôi giết Thiên Độc Ngọc Tử!”
Trương Tây Linh cau mày: “Ngô Bình, dù cậu là người của Vu bà bà, nhưng cũng không được ức hiếp Hắc Thiên Giáo. Cậu muốn giết Thiên Độc Ngọc Tử thì phải bước qua xác tôi đã”.
Ngô Bình cười lạnh: “Được thôi, đao kiếm vô tình, ông cẩn thận đấy!”
Dứt lời, anh vung kiếm lên chém Thiên Độc Ngọc Tử.
Trương Tây Linh hét lên rồi lao tới tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình không hề hoảng sợ, anh dốc toàn lực tấn công. Chiếc bao tay ẩn dưới lớp áp đánh lên tay của Trương Tây Linh, làm tay ông ta đau nhói, sau đó bay ra xa.
Vèo!
Trương Tây Linh lùi bước, Thiên Độc Ngọc Tử thấy có một đường kiếm màu đen ập xuống đầu thì hét lên, sau đó vô thức giơ tay lên đỡ rồi lùi lại.
Nhưng không kịp nữa rồi, vì tốc độ của Ngô Bình nhanh hơn hắn nhiều. Chỉ thấy một đường kiếm màu đen loé lên, đầu người rơi xuống đất, mắt vẫn đang trợn trừng, chết rồi mà vẫn còn vẻ hoảng sợ và không cam tâm.
Thi thể mất đầu của Thiên Độc Ngọc Tử đứng như trời trồng, một lát sau mới đổ xuống.