Bỗng nhiên, trong đám người có một chàng trai bước ra, khoác áo choàng vàng, cổ tay áo có ký hiệu hoàng gia.
Nhìn thấy kẻ đó, Lam Hân Nguyệt khẽ nói: "Chồng, người này là Nhị Thập Cửu Hoàng tử của hoàng triều Hắc Thuỷ! Luyện Vân Nhạc".
Ngô Bình quan sát anh ta: "Hoàng tử? Sao chứng minh được anh là Hoàng tử?"
Luyện Vân Nhạc tức giận: "Thân phận Hoàng tử vô cùng tôn quý, ai dám giả mạo? Ngô Vương, gan ngươi lớn thật đấy, dám nghi ngờ thân phận của bổn Hoàng tử!"
Ngô Bình: "Yêu quái giỏi biến hoá, tôi thấy anh chính là yêu quái biến thành".
Luyện Vân Nhạc tức đến đau ruột nhưng anh ta biết Ngô Bình cố ý làm vậy nên gằn giọng: "Ngô Vương, có tin tôi tới tố cáo với phụ vương để người cắt tước vị Vương của anh không?"
Ngô Bình cười nhạt: "Cắt tước vị của tôi? Không sao cả, anh muốn cắt thì cắt. Nhưng tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ, anh có mạnh hơn Yêu vương Thôn Thiên không".
Lời này vừa thốt ra, Luyện Vân Nhạc thầm hoảng loạn. Yêu vương Thôn Thiên có thể đối đầu với cả hoàng triều Hắc Thuỷ, thực lực không thể xem thường. Cường giả như vậy mà lại bị Ngô Vương này chém đứt một cái đuôi!
Khí thế Luyện Vân Nhạc yếu hẳn xuống: "Ngô Vương, bổn Hoàng tử đang cần đá thần, anh có thể..."
"Đồ của bổn vương, một chút cũng không cho anh", Ngô Bình không đợi anh ta nói hết câu đã từ chối, tên Luyện Vân Nhạc này rất sĩ diện nên sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Trong đám người bỗng vang lên một giọng nói: "Chỉ một Vương gia nho nhỏ, có gì ghê gớm. Mọi người cùng lên, giết hắn rồi chúng ta chia đá thần!"
Dứt lời, trên không xuất hiện bốn tia sáng đánh thẳng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười gằn: "Minh thương?"
Trên đầu anh phóng ra một đạo kiếm quang, hướng về phía bốn tia sáng kia. Chỉ chớp mắt, bốn tia sáng kia đều tan biến, kiếm quang không hề biến mất, lại tiến thẳng về phía bốn kẻ đã ra tay kia.
Nhưng lúc kiếm quang đánh đi thì anh cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, một luồng sức mạnh quái dị bao trùm lấy anh, có người hạ lời nguyền với anh!
Ầm!
Quanh thân anh bùng cháy lên lửa thần hỗn mang, nháy mắt đã thiêu rụi lời nguyền. Cùng lúc đó, anh bỗng nhìn chằm chằm vào một bà cụ đứng trong đám người.
Bà cụ cầm một con rối gỗ nhỏ, đang niệm chú. Bà ta bị Ngô Bình nhìn một phát thì bỗng kêu thảm, thất khiếu chảy máu, lập tức ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp.
Vù!
Kiếm quang chém tới, bốn kẻ ra tay kia đều là cường giả cấp bậc Chân Tiên, nhưng không một ai đỡ được nhát kiếm này, chết tại chỗ, đầu lìa khỏi xác!
Bốn kẻ chết, một người bị thương, những người khác thì hoảng hốt, chia ra bốn phía bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Sắc mặt Luyện Vân Nhạc khó coi, anh ta hừ một tiếng: "Ngô Vương, sau này gặp lại!", nói xong anh ta cũng rời đi.
Ngô Bình chẳng buồn để ý tới anh ta, dẫn Lam Hân Nguyệt về Vương phủ.
Về đến Vương phủ, anh lấy ra vài mảnh vụn của đá thần để nghiên cứu. Anh phát hiện trong tảng đá thần này không chỉ có một loại, có tất cả đến bảy loại đá thần trong tảng đá này.