Lúc này Ngô Bình mới biết Quân Tử Lâu này nên buôn bán tin tức thì mới phải, cậu gật đầu, nói: “Trong tay tôi vẫn còn một viên Bát Môn Kim Thủy Đan, có thể gửi bán ở đây”.
Mắt Phương Quân Tử sáng lên, anh ta nói: “Công tử yên tâm, chúng tôi sẽ dùng hình thức đấu giá, bán với giá khiến công tử hài lòng”.
Ngô Bình cũng chỉ ước chừng giá trị của Bát Môn Kim Thủy Đan, cậu cũng rất muốn biết viên đan này có thể bán được giá bao nhiêu ở buổi đấu giá, thế nên cậu hỏi: “Khi nào đấu giá bắt đầu?”
Phương Quân Tử: “Tối nay có một cuộc đấu giá”.
Ngô Bình rất hứng thú với đấu giá bèn hỏi: “Buổi đấu giá tối nay có những bảo vật nào thế?”
Phương Quân Tử lập tức lấy một danh sách đấu giá ra nói: “Cậu cứ xem qua”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, không có món đồ nào khiến cậu cảm thấy hứng thú, cậu gật đầu: “Vậy tối nay đấu giá đi”.
Phương Quân Tử cười nói: “Bát Môn Kim Thủy Đan nhất định sẽ trở thành bảo vật áp chót tối nay”.
Ngô Bình: “Buổi tối tôi lại đến, việc còn lại đành nhờ lâu chủ Phương rồi”.
Cậu và Liễu Mỵ chào Phương Quân Tử, Ngô Bình đến thôn Lục Gia. Mấy ngày nay cậu còn phải sẽ hướng dẫn Lục Tinh Sương và Cổ Thanh Liên tu luyện.
Về đến thôn Lục Gia, Ngô Bình mới biệt Cổ Thanh Liên không có ở đó, hỏi ra thì được biết Cổ Thanh Liên có việc gấp phải về nhà họ Cổ vào nửa tiếng trước.
“Có chuyện gì gấp đến thế?”, Ngô Bình cảm thấy không yên tâm, thế là gọi cho Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên ở đầu bên kia điện thoại thấp giọng nói: “Em có thể đến đây một chuyến không? Muốn nhờ em giúp một chuyện”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện của chị cũng là chuyện của em”.
Cổ Thanh Liên hơi ngại nói: “Bố chị có ý muốn nói cho bên ngoài biết em là con rể của nhà họ Cổ, đồng thời công khai thân phận của em”.
Ngô Bình biết chắc chắn là đứa con rể nhà họ Âm đã đến, hơn nữa muốn ra tay chống lại nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ vì sợ hãi nên muốn mượn thế lực của cậu để trấn áp con rể nhà họ Âm.
Suy xét một lúc, cậu nói: “Chuyện nhỏ, em lập tức đến đó”.
Lúc này người nhà họ Cổ đang tập trung lại với nhau, gia chủ Cổ Linh Đàm và những người quan trọng trong gia đình như Cổ Kiếm Nam đều ở đây.
Cổ Linh Đàm thi thoảng nhìn Cổ Thanh Liên, cuối cùng hỏi: “Thanh Liên, cậu Ngô có đồng ý giúp chúng ta không?”
Cô của Cổ Thanh Liên – Cổ Hồng Ngọc đã thay đổi cách nhìn, bà ta nói: “Gia chủ yên tâm, cậu Ngô rất thích Thanh Liên, chắc chắn sẽ giúp chúng ta”.
Cổ Thanh Liên nhìn bố mình – Cổ Kiếm Nam rồi nói: “Mọi người yên tâm, con đã liên lạc với Ngô Bình, cậu ấy sẽ đến ngay”.
Lúc này có người vội vàng chạy vào báo: “Cậu Bạch đến”.
Cổ Linh Đàm hỏi: “Cậu Bạch nào thế?”
“Hắn là người đến cùng với Âm Ngọc Quỳnh đấy”.
Nghe thế, Cổ Hồng Ngọc thở dài: “Con rể nhà họ Âm đến tận cửa rồi”.
“Ầm!”
Cánh cửa nhà họ Cổ bị một lực khá mạnh đá văng ra, tấm cửa văng ra thành vô số mảnh, những cây lớn và hòn non bộ trong sân bị đập nát, thậm chí có một số còn bay vào trong phòng khách, đập nát cửa sổ.
Cổ Kiếm Nam lập tức lao ra khỏi sân thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu vàng dẫn theo một người phụ nữ sải bước đi vào. Người đàn ông mặc đồ vàng tỏ vẻ tự cao tự đại, hắn nhìn đám người Cổ Kiếm Nam, lạnh lùng hỏi: “Ai là gia chủ nhà họ Cổ?”
Cổ Linh Đàm bước ra, trầm giọng nói: “Là tôi, cậu là ai, tại sao lại xông vào nhà họ Cổ?”
Người đàn ông hừ một tiếng, nói: “Tôi họ Bạch, Bạch Kinh Vũ, đệ tử xuất sắc của Thần Lan Tông”.
“Cậu Bạch đến nhà họ Cổ có chuyện gì sao?”, Cổ Linh Đàm biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Bạch Kinh Vũ lạnh nhạt nói: “Tôi nghe bố vợ tôi nói, nhà họ Cổ các ông tìm được một chỗ dựa rồi chèn ép nhà họ Âm. Tôi thân là con rể nhà họ Âm, dĩ nhiên không thể đứng ngoài nhìn”.
“Cậu muốn thế nào?”, Cổ Kiếm Nam cao giọng hỏi.