Nhà họ Ngưu có nền móng rất vững, một nửa gia sản của họ tương đương với hơn ba tỷ đồng Thần Vương. Đương nhiên Ngô Bình không khách sáo mà lấy hết luôn, cuối cùng còn vơ vét hết tiền của các cửa hàng dưới danh nghĩa của họ. Số tiền anh lấy được tổng cộng là gần bốn tỷ Thần Vương.
Chuyện này đã gây kinh động cho cả thành Thiên Nguyên, ai cũng biết chủ của Diệu Đan Lâu rất khủng bố. Nhà họ Ngưu chọc giận người này và đã phải bồi thường cả nửa gia sản, nhà họ Hoàng thì đến gia chủ cũng đã bị thương nặng.
Tin đồn càng lan xa thì mọi người càng thấy đan dược của Diệu Đan Lâu đáng tin, vì thế việc kinh doanh ở đây càng phát đạt hơn.
Ngô Bình vô cùng bạn rộn, ngày nào cũng quay cuồng với lò luyện đan, cứ thế đến cả nửa tháng.
Cuối cùng thì sức nóng của cửa hàng cũng giảm xuống một chút, họ đã có hàng tích trữ, Ngô Bình không cần vất vả luyện đan hàng ngày nữa.
Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, Ngô Bình tranh thủ luyện chế thêm ít đan dược rồi dẫn Mỹ Ngọc và Mặc Tinh về đại lục Côn Luân.
Mỹ Ngọc xa nhà đã lâu, ông bà nội thấy cô ấy thì đều rất vui, tảng đá nặng trong lòng cũng gỡ bỏ.
Ngô Bình ở nhà vài hôm rồi dẫn nhg người mình tin tưởng tiếp tục quay lại Đấu Hư Thần Vực, tiếp đó sắp xếp cho họ làm việc ở Diệu Đan Lâu.
Lượng bán ra của Diệu Đan Lâu rất tốt nên tốc độ luyện đan của Ngô Bình cũng phải tăng lên, anh không ăn không ngủ ba ngày tập trung luyện chế, sau đó mua thêm cả đống dược liệu rồi mới rời đi.
Về nhà rồi, anh tranh thủ ở cạnh vợ con, nghỉ ngơi vài ngày.
Hôm nay, Huyền Nguyên Môn truyền tin đến nên Ngô Bình phải đến thần thổ thông thiên ngay.
Lúc này, có mấy Thần tộc đang đứng ngạo nghễ trong đại điện của Huyền Nguyên Môn, sau đó chỉ trỏ đám Kim Hầu và Bạch Luyện rồi nói: “Từ nay trở đi, thần thổ thông thiên sẽ thuộc quản lý của Thần tộc, nếu Huyền Nguyên Môn muốn tiếp tục tồn tại thì phải đạt được yêu cầu của bên trên. Nếu không làm được thì phải giải tán và biến khỏi đây ngay”.
Hắc Đáp nổi giận nói: “Từ xưa đến nay ai mở thần thổ thông thiên thì sẽ được chiếm đóng, các người tưởng cứ nhận là của mình thì sẽ thuộc về mình à?”
Đầu của tu sĩ Thần tộc nghẹo sang một bên như con gà trống, hắn cười lạnh nói: “Nếu ông không phục thì là chống lại Thần tộc, mà như thế là giết bất luận tội”.
Bụp!
Đột nhiên có một bàn tay to lớn túm lấy cổ của tu sĩ Thần tộc kia, hắn hét lên rồi giãy giụa.
“Sư tôn!”, nhóm Hắc Đáp mừng rỡ rồi mau chóng hành lễ.
Người ra tay chính là Ngô Bình, anh tát cho tu sĩ kia một cái rồi nói: “Cái gì cơ? Chống lại Thần tộc là giết bất luận tội à? Giờ tôi tát chết anh luôn là chống lại Thần tộc, chắc sẽ bị giết luôn hả?”
Tu sĩ Thần tộc kia cảm nhận được thực lực khủng bố của Ngô Bình nên run rẩy nói: “Tôi là Thần tộc, anh đừng có làm bậy, đánh tu sĩ Thần tộc là phạm tội nặng đấy”.
Rắc!