Ngô Đại Hưng gãi đầu, nói: “Tiểu Bình, con có còn nhớ bố nuôi con không?”
Ngô Bình nghe đến hai chữ bố nuôi thì một khuôn mặt hiền từ liền hiện lên trong đầu. Lúc cậu còn nhỏ, Ngô Đại Hưng có một người bạn rất thân, tên Âu Dương Chí Viễn, hai người họ từng đi lính chung, là tình bạn vào sinh ra tử. Lúc đó Âu Dương Chí Viễn thường dẫn Ngô Bình đi chơi, cũng thường mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho cậu.
Sau đó có một ngày, Âu Dương Chí Viễn đột nhiên nói phải đi trốn, Ngô Đại Hưng hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy chỉ lắc đầu không nói. Trước khi đi ông ấy còn để lại cho Ngô Đại Hưng một số tiền, Ngô Đại Hưng đã dùng số tiền đó mua một chiếc xe taxi.
Ngô Bình rất vui, cười nói: “Bố nuôi về rồi sao?”
Ngô Đại Hưng gật đầu, sau bao năm xa cách, Âu Dương Chí Viễn đột nhiên trở về, sáng hôm nay ông ấy gọi điện cho Ngô Đại Hưng, nói rằng tối nay sẽ qua hàn huyên với bạn cũ.
“Tiểu Bình, năm xưa bố nuôi rất tốt với chúng ta, bố nghĩ giờ ông ấy về, chúng ta nên cho ông ấy một số tiền”.
Ngô Bình biết tình cảm của hai người họ nên cười, nói: “Được chứ, bố cứ tự quyết định”.
Ngô Đại Hưng: “Bố đang nghĩ nếu đưa nhiều quá nhất định ông ấy sẽ không lấy, nhưng đưa ít quá thì chẳng giúp được gì. Bố nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đưa cho bố nuôi con một trăm ngàn. Ông ấy có số tiền này thì có thể làm ăn, cũng có thể dưỡng già”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok, bố cứ tùy ý dùng tiền trong thẻ của con”.
Ngô Đại Hưng nhìn đồng hồ rồi nói: “Lúc nãy bố nuôi con nói còn mười lăm phút nữa tới, chắc giờ đã sắp tới rồi”.
Ông ấy vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên, Ngô Đại Hưng vội ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra thì thấy có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đang đứng đó, theo sau là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi cùng một cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, chiếc túi mang theo trên người có giá đến mấy trăm ngàn, đồng hồ cũng thuộc loại mấy triệu. Cô gái cũng đeo đầy trang sức hàng hiệu, có thể thấy điều kiện gia đình họ rất khá giả.
“Anh ba!”. Ngô Đại Hưng nhìn thấy người đàn ông thì xúc động tiến đến ôm chầm lấy.
Người đàn ông đấy là Âu Dương Chí Viễn, ông ấy cười ha ha, vui vẻ ôm Ngô Đại Hưng, hai bên vỗ mạnh lên lưng đối phương.
Sau đó, Ngô Đại Hưng vội mời họ vào nhà.
Ngôi nhà này là do Ngô Bình mua trước đây, mặc dù thiết kế không tồi nhưng vẫn kém xa nơi ở của những người giàu có. Sau khi vào trong, người phụ nữ chau nhẹ mày, có vẻ chê bai.
“Anh ba, mau ngồi đi”.
Âu Dương Chí Viễn chào Dương Quế Chi, cười, nói: “Em dâu, lâu quá không gặp, em trông vẫn vậy à”.
Sau đó, ông ấy nhìn sang Ngô Bình, ngập ngừng hỏi: “Đây là… Tiểu Bình đúng không?”
Ngô Bình cười haha, nhảy lên ôm chầm lấy Âu Dương Chí Viễn: “Bố nuôi”.
Hành động đó của cậu giống hệt như lúc còn nhỏ, chỉ khác ở chỗ giờ Âu Dương Chí Viễn đã không bế nổi cậu nữa rồi.
Âu Dương Chí Viễn vội nói: “Ái chà, Tiểu Bình, bố nuôi không bế nổi con nữa rồi, mau xuống đi”.
Ngô Bình trêu, nói: “Bố nuôi, bố mất tích bao năm, con nhớ bố chết đi được”.
Âu Dương Chí Viễn rất vui, nhìn tới nhìn lui Ngô Bình rồi nói: “Con trai bố càng lớn càng điển trai, haha, chắc giờ đã học cấp ba rồi nhỉ?”