Ngô Bình cười nói: “Cũng có lý, cho bọn họ ghen tức phát điên lên đi. Không bị người khác đố kỵ thì không phải là hảo hán”.
Đường Băng Vân nói tiếp: “Đúng rồi, tối nay sẽ có thêm vài hoạt động nhỏ nữa. Bọn họ chắc chắn sẽ coi anh là đối thủ để nhắm vào anh”.
Ngô Bình bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Hoạt động gì vậy?”
Đường Băng Vân không vội vã giới thiệu Ngô Bình với mọi người mà kéo anh tới khu uống rượu, sau đó tìm một chiếc ghế sofa để ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ mang rượu tới, Ngô Bình cầm lên một ly rượu trắng, uống một hơi hết sạch. Không thể không công nhận Đường Môn thực sự rất lắm tiền nhiều của, những loại rượu này trên thị trường có tiền cũng không mua nổi.
Đường Băng Vân thì gọi một cốc nước ép hoa quả. cô bĩu môi nói: “Muốn làm con rể Đường Môn cũng không dễ đâu. Nói là trò chơi nhỏ nhưng thực ra mục đích là để thử thách năng lực của các cháu rể tương lai.
Ngô Bình: “Em nói chi tiết hơn một chút đi”.
“Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu thì những chàng rể tương lai chính là nhân vật chính. Trước tiên, Đường Môn sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Đây là lúc kiểm tra xem người đó có năng lực tài chính hay không. Bởi vì những món đồ trong hội đấu giá đều cực kỳ đắt, không phải ai cũng mua được. Sau đó, sẽ có một số đệ tử của Đường Môn chạy ra nhờ giúp đỡ. Đa phần là những việc rất rắc rối. Điều này để kiểm tra về các mối quan hệ của người đó. Sau cùng còn có một trò chơi tên là cướp kho báu. Đường Môn sẽ cử ra một vài cao thủ đỉnh cao nhất, sau đó các cháu rể tương lai sẽ ra mặt khiêu chiến. Nếu khiêu chiến và đánh thắng cao thủ thì sẽ lấy được rương kho báu”.
Ngô Bình cười đáp: “Làm phức tạp đến vậy, Đường Môn của bọn em đúng là vô vị thật đấy!”
Đường Băng Vân: “Tài lực, thế lực, năng lực, ba thứ này đều cần phải khảo sát. Trong đó cháu rể ưu tú nhất sẽ được mời tham gia tiệc rượu cao cấp của Đường Môn. Đây là một vinh dự vô cùng lớn”.
Ngô Bình hỏi: “Tham gia tiệc rượu cao cấp của Đường Môn thì sẽ có lợi ích gì?”
“Chàng rể nào tham gia buổi tiệc này sẽ có khả năng trở thành thành viên bảy sao của Đường Môn. Đồng thời, sẽ được Đường Môn hỗ trợ rất nhiều tài nguyên, mức độ hỗ trợ vô cùng lớn. Năm vị gia chủ hiện tại năm xưa đều được chọn bằng cách này”.
Ngô Bình cười hihi: “Đã vậy anh phải thể hiện thật tốt mới được”.
Đường Băng Vân: “Sau khi trở thành thành viên của Đường Môn, anh có thể trực tiếp tham gia những việc liên quan đến Đường Môn. Đến lúc đó, em sẽ chính thức trao cho anh vị trí Tổng hộ pháp của Thiên Sát”.
Thiên Sát có mười hai Hộ pháp và một Tổng hộ pháp. Vài năm trước, Tổng hộ pháp nhiệm kỳ trước chết trên chiến trường nên vị trí này hiện đang trống. Sau khi trở thành Tổng hộ pháp của Đường Môn thì sẽ tự động được tăng thêm một sao, trở thành Đường sư.
Ngô Bình cười đáp: “Vậy thì quá tốt rồi, mong lệnh chủ sau này chiếu cố tiểu nhân”.
Đường Băng Vân lườm anh một cái, đáp: “Giờ anh đã là cao thủ nhân tiên. Nếu ở trong Đường Môn cũng sẽ được coi là cao thủ, con đường phía trước vô cùng rộng mở. Em nghĩ đây có lẽ cũng là mục đích chính khi ông nội bảo anh kết hôn với em. Ông hy vọng sẽ có một làn gió mới xuất hiện ở Đường Môn, giúp cho tổ chức không bị sa sút”.
Ngô Bình đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Đường Băng Vân rồi dịu dàng nói: “Đường Môn ra sao, thực ra anh không quan tâm. Có điều, chỉ cần một ngày anh còn ở đây thì trong Đường Môn chắc chắn không ai dám bắt nạt em”.