Kim Hải là một thành phố lớn, dân cư hơn năm nghìn vạn, là một trong những thành phố duyên hải có kinh tế phát triển nhất. Sở dĩ nhà họ Lư lớn mạnh giàu có, nguyên do phần nhiều là trấn giữ Kim Hải.
Chưa đến một khắc đồng hồ, Ngô Bình đã tiến vào thành phố Kim Hải. Đi vào thành phố, anh ngồi trên một chiếc xe taxi.
Sau khi xe vào thành, Ngô Bình cho tài xế lái xe đến một khách sạn cách Soái phủ không xa. Từ khách sạn đến Sái phủ, chủ chừng ba bốn nghìn mét, cách rất gần.
Tài xế lại rất dẻo miệng, cười nói: “Tiên sinh, khách sạn Hoàng Tôn là một trong những khách sạn xa hoa nhất Kim Hải, dựa theo tiêu chuẩn thì cũng phải là khách sạn tám sao. Anh có thể ở bên đó chắc chắn không giàu cũng quý”.
Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Anh biết Soái phủ không?”
Tài xế cười nói: “Ở Kim Hải, ai không biết đến soái phủ chứ!”
Ngô Bình: “Ồ, vậy anh lái xe đến Soái phủ sau đó lại đến khách sạn giúp tôi”.
Tài xế sững người, hỏi: “Tiên sinh xem xem Soái phủ như thế nào sao?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy. Uy danh của Lư đại soái Kim Hải này không ai không biết. Hiếm khi tôi đến Kim Hải một chuyến, đương nhiên muốn đi xem xem”.
Tài xế: “Tiêu sinh, phòng vệ của Soái phủ rất nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, phải cách hơn nghìn mét”.
Ngô Bình: “Không sao, có thể nhìn thấy Soái phủ trông ra sao là được rồi”.
Tài xế không nói gì thêm, tiếp tục lái xe.
Kim Hải này rất lớn, cũng may đường xá ở đây rất tiên tiến, trong xe có chip thông minh, điều hướng phương tiện thông qua dữ liệu lớn, vì vậy về cơ bản sẽ không kẹt xe. Cho nên, đi được hơn một tiếng đồng hồ thì xe cũng đi đến gần Soái phủ.
Tài xế cố ý lái xe chậm dần, chỉ vào một cánh cửa cao lớn nói: “Đó chính là cửa chính của Soái phủ. Nhưng mà, bình thường cửa chính Soái phủ đều không mở cửa, người trong nhà ra vào đều đi cửa hông”.
Ngô Bình bảo anh ta đi một vòng quanh Soái phủ, Soái phủ này rất lớn, diện tích cả vạn mẫu, hai mặt núi vây quanh, một bên có sông chảy qua, là một nơi phong thủy phú quý.
Đi một vòng, tài xế định đi về phía khách sạn, Ngô Bình nói: “Được rồi, tôi xuống xe ở đây vậy”.
Anh trả thêm một ít phí, sau đó cất bước đi về phía từng bên Soái phủ.
Trên tường Soái phủ này có gắn camera ba trăm sáu mươi độ, hơn nữa hệ thống theo dõi thông minh, cho dù chỉ một con muỗi bay qua cũng bị tia laser quét tới.
Bên ngoài Soái phủ, bình thường đều không cho phép người đi bộ. Thi thoảng có xe đi qua, nhưng cũng không được dừng lại, nếu không camera lập tức sẽ báo nguy hiểm.
Ngô Bình đứng cách mấy trăm mét, ẩn mình sau gốc cây. Anh hít sâu một hơi, người đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, thoáng chốc đã xuyên qua tường.
Tốc độ của anh quá nhanh, thủ đoạn huyền diệu, những máy quay kiểm soát này căn bản không thể bắt được bóng anh.
Trong một ngọn núi giả sau bức tường, Ngô Bình xuất hiện bên trong. Anh quan sát xung quanh từ trong khe hở, suy nghĩ làm sao để tìm được ông cụ hoặc là đại soái.
Lúc này, anh nhìn thấy một con vẹt đuôi dài đỏ nhạt bay tới, đáp xuống núi giả, sau đó mở miệng mắng người: “Khốn kiếp, suýt nữa đã bị con mèo kia ăn mất. Đợi lần tới ông đây tìm cơ hội, mổ vào mắt nó!”
Ngô Bình thầm nói con vật đuôi đỏ này thành tinh rồi, nói chuyện như người đến vậy!
Vì thế anh lấy một linh quả bỏ vào trong tim, đây là thứ anh mua được, có mùi thơm nhẹ.
Con vẹt lập tức ngửi thấy mùi thuốc, nó tìm kiếm khắp nơi, nhanh chóng nhìn thấy Ngô Bình, với cả quả đỏ trên tay anh.