Ngô Bình cầm một thanh trường kiếm bình thường rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh thèm chết thế thì để tôi tiễn! Kiếm Liên!”
Kiếm Liên này chính là tầng thứ sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh, sau khi có kiếm lực rồi thì có thể tu luyện một trong ba thần thông kiếm đạo, kiếm khí sẽ ngưng tụ thành một bông sen.
Ngô Bình cầm bông sen, toàn thân bừng sát khí, anh ngắt từng cánh hoa xuống, chúng đã biến thành sát khí rồi bay đi.
Hoàng Lang đã là Hư Tiên nhưng vẫn thấy sợ hãi trước tài năng của Ngô Bình, gã hét lên, kiếm quanh tích tụ trước mặt tạo thành một tấm lá chắn.
Gã có một dự cảm là mình sẽ bị thương bởi đòn tấn công này của Ngô Bình.
Uỳnh!
Tiếng sấm vang lên, ngay sau đó đã đánh xuống tấm lá chắn của Hoàng Lang làm nó vỡ tan.
Phụt!
Hoàng Lang bị đường kiếm đâm trúng ngực, tim nổ tung, máu tươi chảy ra như thác.
Gã kêu hự một tiếng rồi tử bỏ cơ thể để sử dụng pháp thân. Pháp thân của gã chỉ có kích thước như người bình thường, một trong bốn tiên quang ở phía sau hoá thành một cái búa lớn rồi bổ về phía Ngô Bình.
Cùng lúc đó, một tiên quang khác đã hoá thành một thanh phi đao rồi chém về phía đầu của Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn thản nhiên như không, sau đó lấy tiếp hai cánh hoa xuống, chúng hoá thành hai đường kiếm rồi phản công lại thanh phi đao và cái búa của Hoàng Lang.
Trên không trung vang lên một tiếng nổ lớn, cái búa vỡ vụn, thanh phi đao cũng vỡ tan, nhưng đường kiếm của Hoàng Lang thì vẫn hùng dũng lao tiếp về phía tấm màn chắn của Hoàng Lang.
Ba đường kiếm hợp làm một, tấm lá chắn nhanh chóng vỡ nát, pháp thân của Hoàng Lang hét lên thảm thiết: “Xin nương tay!”
Song đường kiếm ấy vẫn bay thẳng đến và lấy mạng của gã.
Lúc này, Vũ Văn Thiên Đô đã chạy đi thật xa, khi thấy Hoàng Lang bị giết, hắn hít vào một hơi lạnh rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình đã nhìn thấy hắn từ lâu, không cần nghĩ thì anh cũng biết chính hắn đã dùng chiêu khích tướng dụ Hoàng Lang đến đây nên anh đã ngắt cánh hoa cuối cùng xuống.
Vù!
Lại một đường kiếm xuất hiện, Vũ Văn Thiên Đô cảm nhận được sát ý nên gào lên: “Anh Ngô, chúng ta có gì thì…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị chém nát người, pháp thân cũng đã bị giết.
Giết hai người đó xong, Ngô Bình đã tìm được một cái nhẫn trữ đồ trên thi thể của Hoàng Lang, gã cố tình giấu trong dạ dày, có lẽ vì muốn Ngô Bình không lấy được.
Lấy nhẫn xong, Ngô Bình ném hai thi thể xuống biển rồi mới quay về phòng bệnh.
Nhậm San San hỏi: “Huyền Bình, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Không có gì, có hai thi thể rơi từ trên trời xuống, sau đó anh ném xuống biển rồi”.
Nhậm San San: “Huyền Bình, em đang nghĩ tên cho con trai của mình”.
Ngô Bình: “Anh là người luyện đan, luyện thuốc, hay gọi nó là Tiểu Đỉnh, đại danh là Lý dược sư”.