Lâm Thanh Dao: “Vị này là Trương Tiểu Bình, đệ tử của tông chủ”.
Đối phương nghe thế cũng không sợ mà chỉ cười mỉa: “Tông chủ đã mất tích rồi, bây giờ tông chủ do Thiên Sầu Thiên Quân thay thế, còn tôi là cháu ngoại của Thiên Quân, Tào Võ”.
Ngô Bình đã biết trước, một khi La Thiên Tướng không thể quay về kịp lúc, Thiên Địa Kiếm Tông chắc chắn sẽ phản lại, nhưng không ngờ lại thay đổi nhanh như thế.
Tào Võ lại nói: “Còn nữa Thiên Sầu Thiên Quân đã ra lệnh gạch bỏ Trương Tiểu Bình ra khỏi Thiên Địa Kiếm Tông, bắt đầu từ bây giờ anh đã không còn liên quan gì đến Thiên Địa Kiếm Tông nữa”.
Ngô Bình cũng không giận: “Hóa ra tôi đã không còn là đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông nữa, tốt lắm”.
Vừa dứt lời, một luồng kiếm ý đè xuống, Tào Võ hoảng hốt gào lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cút đi, nếu không sẽ chết rất thảm”.
Tào Vũ không dám nói thêm nửa lời, quay đầu chạy thẳng.
Thấy đối phương đã bỏ chạy, Ngô Bình nói: “Xem ra chúng ta cũng không thể ở lại đây được nữa. Đưa theo tất cả mọi người rời khỏi đây thôi!”
Ngô Bình tìm một vị trí trong hồ Ma Long, đây vốn dĩ là một quần đảo, thế đất khá cao. Anh quyết định sẽ lập lại kiếm phái Thục Sơn ở đây!
Những thành viên của kiếm phái Thục Sơn ban đầu đa số đều có mặt ở đó. Mặc dù đã có không ít đệ tử hy sinh nhưng những thành viên cốt cán vẫn còn nguyên vẹn. Cho nên xây dựng lại kiếm phái Thục Sơn cũng không phải chuyện khó.
Sau đó, Ngô Bình chuyển trực tiếp những ngôi nhà đã xây xong tới đây. Sau đó, lại cho xây thêm nhiều đền đài cung điện và chiêu mộ thêm nhiều đệ tử.
Địa điểm mà anh chọn cách Hưng Long không xa, Ngô Bình bảo mọi người dọn vào rồi truyền dạy kiếm quyết cho họ. Loại kiếm quyết mới này còn cao minh hơn Thiên Địa Kiếm Quyết, tu luyện lại dễ hơn một chút. Ngô Bình đặt tên nó là Thục Sơn Kiếm Quyết.
Năm đỉnh núi, hai điện và một phủ trước đây giờ đã bị giải tán, không thiết lập lại nữa.
Anh bắt Tạ Cuồng, Diệp Thần, Diệp Huyền, Triệu Thiên Lạc, Hồng Lăng,… tất cả vào trong đó tu luyện. Lưu Vọng Công vẫn là chưởng môn. Trần Đạo Huyền, Mộc Tâm Lan, Lục Phi Hùng là thượng trưởng lão.
Ngô Bình đương nhiên cũng cần một danh phận, anh chính là Thái thượng trưởng lão của kiếm phái Thục Sơn, địa vị không thua kém gì chưởng môn, nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Việc của kiếm phái Thục Sơn, sau khi dặn dò cấp dưới thì anh không ngó ngàng đến nữa. Có điều, anh cho Lưu Vọng Công mười tỷ tiền bùa coi như là tiền thưởng cho việc phục hồi kiếm phái. Có số tiền này là đủ cho những chi tiêu cần thiết sau này.
Thiên Địa Kiếm Tông đang đau đầu vì nhiều việc, tự nhiên có một đám người bỏ đi cũng không khiến cấp trên chú ý nhiều nên việc này nhanh chóng qua đi.
Kiếm phái Thục Sơn thành lập chưa được bao lâu thì sư phụ của Ngô Bình - Kiều Bộ Tiên cuối cùng cũng xuất quan. Sau khi liên lạc với Ngô Bình, ông ấy vội vã tìm tới địa chỉ mới của kiếm phái Thục Sơn.
Kiều Bộ Tiên bế quan lần này khiến tu vi tăng mạnh, giờ ông ấy đã là Địa Tiên cảnh giới Thần Hóa. Ngô Bình cũng để ông ấy đảm nhiệm chức vụ thượng trưởng lão, nắm nhiều quyền hành trong tay.
Không chỉ có Kiều Bộ Tiên mà đại sư huynh Diệp Thiên Tông, nhị sư huynh Dương Mộ Bạch và nhiều người khác cũng được nhận các chức vụ hoặc trở thành đệ tử của kiếm phái.
Sau khi ở lại kiếm phái Thục Sơn nửa tháng, tu vi của anh có sự tiến bộ. Ngô Bình cảm giác mình chỉ còn cách cảnh giới Anh Biến nhiều nhất là một hai tháng nữa.
Hôm nay, môt luồng sáng đen từ trên trời hạ xuống ngay trước mặt Ngô Bình.