Bất kỳ nơi nào cũng có cường quyền, không hề có công bằng, Ngô Bình cũng không ngạc nhiên, anh cũng không có nhiều hơi sức để bênh vực kẻ yếu như thế. Việc này liên quan tới Lý Thái Nhất nên anh phải làm cho rõ.
Anh gọi mấy người còn lại tới trước mặt: “Mấy ngày nay cha bế quan, đừng gây chuyện!”
“Thái Nhất, con cẩn thận một chút. Việc này con làm dứt khoát, đắc tội đối phương, nhà họ Chu sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Lý Thái Nhất: “Anh Huy, nhà này có gì đặc biệt không?”
Người này thấp giọng nói: “Thái Nhất, nhà họ Chu lũng đoạn buôn bán dược liệu. Hơn nữa còn có quan hệ với một người cháu của Chúa tể, tôi lo cháu của Chúa tể sẽ ra mặt cho họ!”
Nghe nói nhà họ Chu lũng đoạn việc buôn bán dược liệu, Ngô Bình đột nhiên thấy chuyện này không đơn giản, hắn để mấy người Lý Thái Nhất về trước, sau đó dạo một vòng mấy nơi bán thuốc tại Kim Đô.
Sau đó anh phát hiện một sự kiện, dược liệu ở Kim Đô đều do người nhà họ Chu kinh doanh, điều này khiến giá dược liệu bên này mắc hơn nơi khác.
Không chỉ vậy, nhà họ Chu cũng bắt tay vào thị trường đan dược, đi qua hai cửa hàng, chỉ thấy đan dược có phẩm chất bình thường, thiếu đan dược tốt. Mặt khác, nhà họ Chu khá có sức ảnh hưởng trong thị trường đan dược, nhưng lại không thể lũng đoạn.
Rất nhanh, Ngô Bình phát hiện một cửa hàng tên Thần Đan Các, anh có hơi bất ngờ, chẳng lẽ mình mở từ thành Mộng Hoa đã tới nơi này rồi? Vì vậy anh đi vào, phát hiện nhân viên không nhận ra mình nhưng đan dược bên trong đúng là do anh chọn ra từ tiên khố. Bảng hiệu bên này cũng ghi anh là đệ tử của Dược lão học viện Kim Long, là một thầy luyện đan rất giống.
Ngô Bình hỏi chưởng quầy: “Ông chủ của các vị đâu?”
Chưởng quầy là một người trung niên, cười nói: “Ông chủ không ở đây, quý khách muốn mua gì?”
Ngô Bình hỏi: “Người phụ trách cửa hàng này là ai?”
Chưởng quầy cười nói: “Quý khách có chuyện gì, xin cứ nói với ta!”
Ngô Bình không muốn nhiều lời, liên lạc với Triệu Vân Cơ.
“Vân Cơ, bây giờ cô đang ở đây?”, Ngô Bình hỏi.
Triệu Vân Cơ cười nói: “Anh đoán xem!”
Ngô Bình: “Cô đang ở Kim Đô à?”
Triệu Vân Cơ cười: “Đúng thế, tôi đến mấy tháng rồi. Trước đó còn tới học viện tìm anh mà anh không ở, tôi đang ở trong một cửa hàng Thần Đan Các!”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Thần Đan Các Kim Đô!”
“Thật sao? Anh đến khi nào? Chờ tôi một lát, tôi tới ngay!”
Triệu Vân Cơ tốn 15 phút là đã đến nơi, trong tay cầm vài xấp giấy tờ, hình như mới bàn chuyện làm ăn với người khác.
“Vân Cơ, Thần Đan Các ở đây làm ăn được không?”
Triệu Vân Cơ: “Rất tốt, nơi này là Kim Đô, là nơi tập trung của người giàu, so với nơi nhỏ như thành Mộng Hoa thì phồn hoa hơn gấp nghìn lần. Hàng tồn anh để lại trước đó sắp bán sạch rồi, chuẩn bị tìm anh bổ sung!”
Ngô Bình: “Trong khoảng thời gian này có ai tìm cô không?”
Triệu Vân Cơ gật đầu: “Quản gia nhà họ Chu tìm tôi, muốn hợp tác nhưng tôi không liên lạc với anh được nên bảo để bàn sau!”
Ngô Bình: “Nhà họ Chu đã biết quan hệ giữa tôi và Thần Đan Các!”
Triệu Vân Cơ: “Đương nhiên là biết, anh là chiêu pr của Thần Đan Các mà!”
Ngô Bình gật đầu, trước đó anh trở lại tiên giới, anh mua sắm vài loại đan, vừa lúc giao cho Triệu Vân Cơ.
Sau đó anh kể chuyện xảy ra hôm nay: “Tôi hoài nghi Chu Bàng kia cố tình ra tay quá đáng, sau đó dùng nó để uy hiếp tôi. Chỉ là họ không ngờ chúng ta có thực lực vượt xa họ, thành ra họ chịu thiệt!”
Triệu Vân Cơ là cô gái thông minh, cô nhăn mày: “Nói vậy thì Thần Đan Các xuất hiện ảnh hưởng tới thu nhập của nhà họ Chu nên muốn đối phó chúng ta?”
Ngô Bình: “Hình như có chỗ dựa lớn nên không coi ai ra gì!”
Triệu Vân Cơ nhẹ nhàng thở dài: “Chuyện này là tôi thiếu suy xét, đáng lẽ tôi nên chờ anh về!”
Ngô Bình: “Cha của Chu Bàng là cháu của Chúa tể, quan hệ này không xa. Ngày mai là lễ mừng thọ của Chúa tể, vừa hay tôi giải quyết luôn!”
Triệu Vân Cơ: “Tuy tôi tới Kim Đô không lâu nhưng cảm thấy tình hình ở đây khá giống nước Tống, thế lực địa phương rắc rối khó gỡ, muốn thay đổi quan niệm của họ còn khó hơn lên trời!”
Ngô Bình: “Cô nói chuyện này không dễ giải quyết?
Triệu Vân Cơ: “Đúng vậy, Chúa tể là bầu trời của Kim Đô, mọi người và mọi thế lực xoay quanh Chúa tể. Nói cách khác, sợ là trừ Chúa tể, họ không sợ ai đâu!”