Dưới chân anh phát ra lực, cả người bay lên không trung, dẫn theo Đỗ Ngọc Kiều bay đi.
Không lâu sau, một ngọn núi cực lớn hiện ra trước mắt, trên núi có một cung điện nguy nga, chính là điện Câu Trần.
Anh vẫn còn ở trên không trung, bên dưới đã vang lên tiếng gào thét, một tia sáng lao lên trời đánh vào đầu Ngô Bình.
Ngô Bình cười nhạo, lòng bàn tay xuất hiện một luồng kiếm quang đánh mạnh xuống dưới.
“Ầm!”
Âm thanh cực lớn vang lên, máu tươi phun ra bắn tung tóe, Ngô Bình đứng trên không trung lại tung một quyền nữa, quyền ấn lao xuống. Trên mặt đất, một núi thịt đang vặn vẹo, bề mặt có vô số lỗ thủng, mỗi một lỗ đều có thể bắn ra ánh sáng màu máu.
Quyền ấn đánh trúng người quái vật, cơ thể nói chỉ ngoe nguẩy mấy cái, không bị thương gì.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Khả năng phòng vệ này đúng là đáng kinh ngạc, tôi không thể đánh bại nó trong thời gian ngắn”.
Thế là anh mặc kệ con quái vật này, bay thẳng đến đại điện.
Có lẽ cảm thấy không giết được Ngô Bình, con quái vật đó không ra tay nữa, Ngô Bình cũng thuận lợi đi vào đại điện.
Cửa đại điện đang mở, mọi người vừa bước vào thì cánh cửa bỗng nặng nề đóng lại, sau đó anh nhìn thấy một tia sáng xuất hiện trên trời, ánh sáng đó biến thành một bóng người, là một người đàn ông còn rất trẻ tuổi, cao lớn tuấn tú.
Người đàn ông cười nói: “Đã lâu không có người đến rồi, mong anh sẽ không khiến tôi thất vọng”.
Vừa dứt lời, một tia sáng lướt qua người Ngô Bình, người đàn ông nói: “Đúng thế, anh không chỉ rất có tài, mà còn nhận được truyền thừa từ Ngọc Hoàng. Nếu đã thế thì tôi sẽ truyền lại những gì mình có đã học được trong cuộc đời tôi cho anh”.
Ngay sau đó một luồng khí lạnh lẽo rơi vào đỉnh đầu Ngô Bình, rót vào toàn thân, cảm thấy rất thoải mái không khác gì trong điện Ngọc Hoàng.
Ngô Bình vừa định vái cảm ơn, bóng người đó nói: “Cũng đến lúc tôi nên đi rồi”.
Vừa dứt lời, bóng ánh sáng đó biến mất, sau đó điện Câu Trần chấn động như thể sắp sụp đến nơi.
Ngô Bình vội chạy ra khỏi đại điện, quay đầu lại nhìn, đại điện biến thành cát bụi, bị cơn gió thoảng qua làm tan biến giữa đất trời.
Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện truyền thừa của điện Câu Trần khá giống với truyền thừa Ngọc Hoàng, chỉ có sau khi tu vi của anh đạt đến trình độ nhất định thì thông tin liên quan mới xuất hiện.
Lúc này anh nhận được truyền thừa nhìn về phía núi thịt trên mặt đất, thầm nghĩ có phải giết nó rồi không.
Đỗ Ngọc Kiều nói: “Công tử, hay là tiếp tục đến điện Tử Vi”.
Ngô Bình cũng nghĩ thế, lập tức mặc kệ quái vật này, phá không trung mà đi.
Điện Tử Vi khác với điện Câu Trần, nó nằm trên một hòn đảo nhỏ trong hồ. Đứng trên bờ, Ngô Bình có thể cảm nhận được có một sinh lĩnh rất mạnh đang ở trong hồ.
Anh giơ tay lên vung ra một luồng kiếm quang, kiếm quang đi vào mặt nước, mặt nước lập tức nổi sóng, một con quái vật mặt người thân rắn trồi lên, cơ thể dài hàng chục nghìn mét, phát ra tiếng kêu thê lương.