Thật ra người Hồng Lăng chẳng bẩn tẹo nào, cô ấy là cao thủ cảnh giới Khí, da dẻ như ngọc, không vương một hạt bụi. Nhưng cô ấy vẫn nghe lời Ngô Bình và đi tắm.
Trong lúc Hồng Lăng đi tắm, Ngô Bình đã gọi cho Lý Quảng Long: “Anh bảo nhà họ Cung đế khách sạn gặp em”.
Lý Quảng Long: “Chú em, chú không đến nhà họ à?”
Ngô Bình: “Chỗ mình chọn sẽ yên tâm hơn”.
“Ok, anh sẽ gọi cho họ ngay”.
Sau khi nhận điện, Cung Lôi hừ lạnh nói: “Ngô Bình này đúng là quá đáng!”
Hiện giờ, ngoài người nhà họ Cung ra, vẫn còn một người thanh niên khác đang ở trong phòng khách. Anh ta có dáng người cao lớn, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm với vẻ kiêu ngạo.
Nghe Cung Lôi nói vậy, anh ta nhíu mày nói: “Chú Cung, có chuyện gì thế ạ?”
Cung Lôi thở dài nói: “Cậu Trương, nhà họ Cung chú đang vương chút chuyện. Nhà chú đã đắc tội với một cao thủ võ lâm, cậu ta tự nhận là giỏi nhất tỉnh nên chẳng coi ai ra gì. Một lần, cậu ta trêu con gái ngoài đường, Kỳ Binh thấy thế nên nói vài câu, thế là cậu ta đánh thằng bé một trận, ngoài ra còn giết mấy vệ sĩ nhà chú”.
“Mà nào đã xong, cậu ta còn bắt nhà chú đền một trăm triệu! Đồng thời bắt Kỳ Binh quỳ xuống dập đầu xin lỗi với cậu ta. Cháu nói xem như thế có phải là sỉ nhục người khác không?”
“Sao lại có chuyện vô lý như vậy!”, cậu thanh niên đập tay lên bàn, anh ta chính là Trương Tử Hùng, con trai của cao thủ Trương Hàn Thuỷ ở tỉnh.
“Mọi người đừng lo, cháu đã biết chuyện này rồi thì sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu. Tên đó ở đâu, để cháu đi gặp hắn”, Trương Tử Hùng lập tức nói.
Cung Kỳ Binh sáng mắt lên nói: “Anh Trương, thằng ấy đang ở khách sạn để chờ nhà em mang tiền tới”.
Trương Tử Hùng cười lạnh nói: “Để xem cao thủ trẻ tuổi số một của tỉnh có ba đầu sáu tay không nào!”
Ngô Bình chờ hơn một tiếng thì có người gõ cửa, anh ra mở thì thấy có một tốp người đứng bên ngoài, đứng đầu là một người thanh niên cao lớn.
Người đó nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Đúng, anh là ai?”
Người lên tiếng chính là Trương Tử Hùng, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng to gan đấy, dám đến tỉnh làm loạn”.
Ngô Bình sầm mặt, anh biết ngay nhà họ Cung sẽ giở trò mà.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Các người đang lãng phí cơ hội giảng hoà duy nhất đấy”.
Trương Tử Hùng cười nói: “Giảng hoà? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến để cho anh một bài học, anh có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không cần biết, biến hết đi!
“Láo lếu!”, Trương Tử Hùng sấn tới rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh mặt rồi giơ tay ra, sau đó thi triển Niêm Hoa Chỉ điểm vào mấy huyệt đạo quan trọng của Trương Tử Hùng. Anh ta mới là cao thủ cảnh giới Lực nên lập tức kêu hự một tiếng rồi lùi lại.
Cung Kỳ Binh nhanh chóng đỡ anh ta rồi nói: “Anh Trương, anh có sao không?”
Sau đó, hắn ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi quát: “Mày có biết anh ấy là ai không hả?”
Ngô Bình cau mày: “Anh ta không phải người nhà họ Cung à?”
Cung Kỳ Binh cười nói: “Anh ấy là Trương Tử Hùng, là con trai của cao thủ nhà tục Đại Thiền Tự Trương Hàn Thuỷ”.
Trương Hàn Thuỷ, cao thủ chỉ xếp sau Chu Phật Sinh ư? Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên, anh nhận ra cái bẫy của đối phương nhưng không hề hoảng loạn, trái lại anh nhìn chằm chằm vào Cung Kỳ Binh rồi nói: “Dám tính kế tôi, anh có biết hậu quả là gì không?”
Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Hậu quả là mày chết chắc rồi”.
Đúng lúc này, chợt có mấy người cảnh sát xông vào, họ nhìn Trương Tử Hùng đang nằm dưới đất rồi hỏi: “Anh đánh cậu này đấy à?”