Ngô Bình ngẩn ra rồi nhìn quận chúa Hân Nguyệt, cô ấy đỏ mặt nói: “Tôi chỉ nghĩ ra được cách đó thôi”.
Ngô Bình trầm mặc, làm rể ở phủ Chiến Vương không nằm trong suy tính của anh. Nhưng ngoài cách này ra, e là không còn sự lựa chọn nào khác.
Một lát sau,a nh đứng dậy rồi hành lễ: “Nếu vậy thì thiệt thòi cho quận chúa rồi”.
Lam Hân Nguyệt nói: “Có gì đâu mà thiệt thòi? Tôi sẽ phải cô đơn cả đời, vì đâu ai muốn đến đây chịu chết? Vì thế chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Sau khi kết hôn, anh sẽ đến thần thổ Thông Thiên luôn và cứu bố anh. Sau đó, anh không cần quay trở lại đây nữa, nếu thế thì những người kia cũng không làm hại anh”.
Ngô Bình: “Quận chúa giúp đỡ như vậy, tôi nhất định sẽ báo đáp”.
Lam Hân Nguyệt: “Công tử nặng lời rồi, nếu ban nãy không có anh cứu thì tôi đã chết. Ơn cứu mạng này, tôi không biết làm gì để báo đáp”.
Ngô Bình: “Mọi chuyện tiếp theo, tôi sẽ nghe theo sắp xếp của quận chúa”.
Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ tuyên bố ra ngoài phủ chiến vương kén người ở rể, tôi sẽ đưa ra ba điều kiện, chỉ cần đáp ứng đủ thì sẽ được vào phủ”.
Ngô Bình: “Tại sao phải công khai kén rể và còn phải đáp ứng được ba điều kiện?”
Lam Hân Nguyệt: “Tôi đã nói rồi, hoàng đế chỉ cho phép phụ nữ ở phủ tôi kén người ở rể. Thật ra không phải chúng tôi không tuyển được chồng, mà là những người đăng ký toàn là người của hoàng đế và các thế lực khác. Mục đích họ tới phủ chỉ để cướp đoạt quyền lợi của chúng tôi thôi”.
Ngô Bình hiểu ra: “Ý cô là lần này hoàng đế cũng sẽ gài người vào ư?”
Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Hơn nữa, đó còn là một người hoàn hảo, anh muốn đánh bại họ thì cần đáp ứng được ba điều kiện”.
Cô ấy hỏi: “Anh có sở trường gì?”
Ngô Bình: “Tôi biết luyện đan, kiếm thuật cũng ổn, đánh nhau cũng khá”.
Lam Hân Nguyệt: “Công tử là thầy luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Tôi là đại sư luyện đan năm sao”.
Lam Hân Nguyệt sáng mắt lên: “Kiếm thuật thì sao?”
Ngô Bình: “Tôi đứng đầu bảng thử kiếm”.
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Quá tốt! Chỉ riêng hai lĩnh vực này thôi, những người khác đã thua xa anh rồi. Nhưng để tránh bất trắc, tốt nhất nên thêm một sở trường nữa”.
Ngô Bình: “Thế thì thêm thành tích ở tháp Tiên Võ đi, tôi là võ hoàng chí tôn”.
Lam Hân Nguyệt: “Tôi biết tháp Tiên Võ, võ hoàng chí tôn là rất lợi hại, nhưng ở đây lại không phổ biến lắm. Nơi được các thế lực ở đại lục Hồng Hoang thừa nhận là tháp Hoang Thiên. Nơi này đã tồn tại qua rất nhiều kỷ nguyên nên đánh giá của nó rất chung thực, dù ở đại lục Hồng Hoang hay Tiên Giới thì nó cũng có tầm ảnh hưởng lớn. À, anh biết Thiên Kiêu Bảo Sách không? Cũng từ tháp Hoang Thiên mà ra đấy”.
Ngô Bình: “Ra vậy, tháp này ở đâu?”
Lam Hân Nguyệt: “Tôi sẽ sai người đưa anh đến đó kiểm tra, tháp này sẽ chia tư chất của tu sĩ thành các cấp như phàm phẩm, linh phẩm, vương phẩm, thánh phẩm, địa phẩm và thiên phẩm, mỗi cấp lại chia thành năm bậc nhỏ”.