Yêu hoàng cắn răng nói: “Ngươi quá đáng rồi đấy!”
Ngô Bình: “Đảo này cũng đâu phải của ngươi, trước đây có người dân sống ở đây mà giờ không còn một ai, chắc người đã giết hết họ rồi chứ gì?”
Yêu hoàng hừ nói: “Một lũ kiến hôi thôi mà, ta không thèm giết, nhưng hạn cho chúng phải rời khỏi đây trong ba ngày”.
Đúng là Ngô Bình không ngửi thấy mùi máu tanh thật, anh ngạc nhiên nói: “Yêu long như ngươi mà không có máu tàn sát, làm ta ngạc nhiên đấy”.
Yêu hoàng nói: “Ta đã nói rồi, ta không thèm giết lũ kiến hôi ấy”.
Ngô Bình: “Ngươi rõ thuộc Long tộc cơ mà, sao lại biến thành Yêu thế này?”
Yêu hoàng cười mỉa: “Vì nếu ta vẫn là một con rồng thì sẽ bị anh ruột của ta giết chết”.
Ngô Bình: “Ngươi nói vậy là sao?”
Yêu long: “Ta không có hứng nói chuyện với ngươi, nếu ngươi muốn chiếm nơi này thì ta cho luôn”, nói rồi, nó định bỏ đi.
“Khoan đã!”, Ngô Bình nói: “Ta đổi ý rồi, ngươi không được đi”.
Yêu long nổi giận: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi à? Cùng lắm thì ta liều mạng”.
Ngô Bình: “Ngươi không phải liều mạng, mà là tự sát. Đừng nói là ngươi, đến Thần tộc đến đây cũng chết dưới tay ta thôi”.
Yêu long tức tối lườm Ngô Bình rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Ngô Bình: “Ta chỉ tò mò về lai lịch của ngươi”.
Yêu long trầm mặc rồi nói: “Ngươi có biết Đông Hải Long Cung không?”
Ngô Bình: “Có”.
Yêu long: “Đó là anh cả của ta”.
Ngô Bình: “Anh ngươi là Tổ long mà ngươi lại là Yêu hoàng, sao kém cỏi thế!”
Yêu long nổi giận nói: “Ngươi có biết hắn từng huỷ long châu của ta không? Không có long châu thì ta chỉ có thể chuyển sang tu Yêu thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, xem ra là anh ngươi đã hại ngươi”.
Yêu long: “Nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, dẫu sao ta cũng không đánh lại được hắn”.
Ngô Bình: “Chưa chắc, nếu có ta giúp thì ngươi sẽ hồi phục tu vi của Long tộc nhanh thôi”.
Yêu long cười khẩy: “Không thể nào!”
Ngô Bình búng tay một cáu, một con Hoàng Long xuất hiện trước mặt anh. Tiểu hoàng long ngày xưa giờ đã lớn lắm rồi, so ra còn oai phong hơn cả con Yêu long.
Cảm nhận được huyết mạch cự long thuần khiết từ hoàng long, Yêu long vô cùng kinh ngạc, nó chầm chậm quỳ xuống đất tỏ ý hàng phục Hoàng Long.
Hoàng Long: “Chủ nhân, con rồng này vô dụng rồi, nó không có long châu”.
Ngô Bình: “Ừ, nên tôi mới định giúp nó”.
Hoàng Long chẹp miệng: “Huyết mạch của nó rất bình thường, người giúp nó làm gì?”