Bốn người đó lấy được tiền thì bỏ đi, chỉ quan sát họ từ phía xa.
Lãnh Thanh Huy: “Cậu Ngô, đối phương cẩn trọng như vậy, nhất định là thứ bên trong rất mạnh, cậu phải cẩn thận đó”.
Ngô Bình: “Không sao”. Cậu nói xong thì bước vào trong màn sương vàng.
Trong màn sương, đưa tay ra không thấy rõ được năm ngón, Ngô Bình chỉ cảm giác có một luồng gió mạnh ập vào mặt, cậu lập tức rút Thất Tinh Long Uyên Kiếm, kiếm quang lóe lên, thứ gì đó bị chém rơi xuống, tiếng hét thảm vang lên từ phía xa.
“Vù”.
Kiếm quang lại lóe lên, dường như có máu tươi phụt ra, sau đó sương vàng tan biến, một con rắn hai đầu nằm dưới đất, hai cái đầu đều bị chém rớt.
Cách xác rắn không xa có một cây nhỏ hình rồng màu vàng, cao chừng một tấc, phát ra ánh sáng. Sau khi sương tan, nó lập tức thu nhỏ lại thành một viên bi màu vàng và chui vào đất.
Ngô Bình nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy nó rồi bỏ hẳn vào pháp bình.
Mấy người đang đứng ở xa đều chạy đến, thi nhau hỏi: “Thứ gì thế?”
Nhưng tiếc là Ngô Bình đã cất pháp bình vào và bình thản đáp: “Một cây thuốc”.
Mấy người đó nhìn nhau, người đã lấy một triệu tiền tiên cười, nói: “Anh bạn, có thể cho chúng tôi xem thử anh đã hái được loại thuốc gì không?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Tốt nhất không nên xem, dù sao thì thấy mà không có được cũng là một chuyện vô cùng đau khổ”.
Mấy người họ khó chịu, đối phương chỉ đưa một triệu tiền tiên, còn cây thuốc đó lại cực kỳ phi thường, giá trị của nó nhất định vượt xa một triệu tiền tiên. Thứ vốn dĩ thuộc về họ giờ lại để Ngô Bình được hời, trong lòng mấy người đó cảm thấy rất bực bội.
“Nè, là chúng tôi đã nói cho anh biết, không có tin tức của chúng tôi thì anh có thể tìm được nó sao?” Một người đàn ông có nửa khuôn mặt mọc lông đen đứng sau lưng người đó lạnh lùng nói.
Ngô Bình: “Nếu như anh không nói cho tôi biết thì anh không chỉ không lấy được đồ mà còn không có được một triệu tiền tiên, chẳng phải sao?”
Anh ta hằm hằm nhìn tới nhìn lui mấy người Ngô Bình và không ngừng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.
Ngô Bình biết họ đang có ý định gì, cậu bình thản nói: “Cho các anh thời gian mười nhịp thở để biến khỏi mắt tôi”.
Người đàn ông với khuôn mặt mọc lông đen cười kệch cỡm: “Anh tưởng anh có thể giết chết rắn thì chúng tôi sợ anh sao?”. Anh ta vừa nói vừa đưa tay lên hông, kẹp một tấm sát phù.
Tấm sát phù đó có sức sát thương rất mạnh, dù là tu sĩ thần thông thì không chết cũng sẽ bị thương.
Ngô Bình liếc nhìn tay của anh ta, nói: “Tôi khuyên anh đừng manh động, có lúc sống chết chỉ nằm ở một ý nghĩ”.
Người đó không phục, hừm một tiếng lạnh lùng: “Bớt nói nhiều, giao cây thuốc đó cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.
“Ọc”.
Người đó vừa dứt lời thì cái đầu đột ngột thu nhỏ lại và nổ tung thành một đám máu.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, chuyện gì thế kia?
Ba người còn lại trong nhóm đối phương tái mặt, bất giác lùi về sau mười mấy mét, cảnh giác nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình bình thản nói: “Vẫn còn bảy nhịp thở nữa”.
Ba người đó không dám nói nhiều nữa, quay đầu bỏ chạy ngay, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người Ngô Bình.
Mấy người Lãnh Thanh Huy nhìn nhau, nhưng cũng ngại hỏi Ngô Bình đã dùng thủ pháp gì.
Thật ra Ngô Bình đã dùng sức mạnh lượng hóa, sức mạnh tinh thần của cậu đã được ba mũi tên lượng hóa, sau đó đã có khả năng đặc biệt, chẳng hạn như thu nhỏ không gian, hay như lúc nãy, cậu đã ép nhỏ không gian đầu của đối phương, ép nát đầu của đối phương, tạo nên cảnh tượng kinh hoàng đó.
“Tôi đã tìm được hai cây thuốc rồi, tiếp theo đây, tôi sẽ giúp mọi người tìm cho mỗi người một cây”. Ngô Bình nói. Dù sao thì mọi người cũng đi cùng nhau, cậu không thể giành hết một mình, mặc dù tất cả đều là thành quả của cậu.
Tử Hi cười, nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình nói xong thì đi về bên trái mấy chục bước, đưa tay chấm nhẹ vào không khí, một không gian méo mó lại xuất hiện. Chỗ này có ba cây thuốc cấp bảy, cậu để cho Tử Hi, Tinh Viêm và Lãnh Thanh Huy chia nhau hái mỗi người một cây.