Ngô Bình lắc đầu: “Nhân tộc đã thiếu Thánh Hoàng hơn một vạn năm rồi, nhưng đoạn thời gian trước đây Tử Thanh Thánh Hoàng đột ngột hiện thế”.
Diệp Nhu cúi thật thấp nói với Ngô Bình: “Đa tạ ngươi đã cứu ta, con Hoang cấp năm ở đây bị ngươi giết à?”
Ngô Bình: “Nó bị ta giết rồi”.
Diệp Nhu thở dài nhẹ nhõm nói: “Đa tạ đại ân cứu mạng của ngươi, Diệp Nhu không có gì báo đáp. Từ nay về sau, Diệp Nhu tình nguyện bên cạnh công tử phụng dưỡng ngài!”
Ngô Bình cười nói: “Không cần như thế. Trong thế giới to lớn này, mà ta gặp được ngươi xem như là duyên phận. Lát nữa ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ta sẽ để người rời đi không bất cứ điều kiện ròi”.
Sau đó, anh hỏi A Bạch: “Diệp Nhu hoàng thành nhiệm vụ là có thể rời khỏi đây chứ?”
A Bạch: “Cô ta đã thất bại, nên không có tư cách hoàn thành tiếp nhiệm vụ. Nhưng, ta có thể tống cô ta rời đi ngay lúc này”.
Ngô Bình cũng nói cho Diệp Nhu nghe, cô chỉ thở dài thường thượt nói: “Thưa công tử, ta tạm rời đi trước”.
Ngô Bình: “Được rồi. Lâu như thế ngươi đã không về, sau khi ra khỏi đây chắc không có nơi ở. Sau khi ngươi ra khỏi đây, hãy đến Đông Đô đợi ta”.
Diệp Nhu ôm quyền, lập tức được A Bạch đẩy khỏi đường Chúa Tể.
Từ đó, Ngô Bình lại nhờ khí tức hấp dẫn Hoang xuất hiện rồi chém giết hai Hoang cấp năm, hấp thụ ba hoang hạch cấp năm. Thập Nhất Trọng Cấm của anh đã hoàng thành bảy phần.
Khí tức của anh tăng lên, khả năng thu hút Hoang đến ngày một nhiều hơn. Cuối cùng, một con Hoang cấp sáu đã xuất hiện!
Con Hoang cấp sáu này có hình con khỉ đột khổng lồ, nó ngửa mặt lên trời thét dài rồi đánh Ngô Bình.
Nếu Ngô Bình không luyện hóa những Hoang Hạch kia, chắc phải tốn rất nhiều công sức để giết chết con Hoang này. Nhưng hiện tại thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều, lập tức sử dụng Định Thân Thuật như lúc trước.
Hoang cấp sáu mạnh hơn những con trước đây anh gặp, Định Thân Thuật cũng chỉ giữ được nó một phần hai mươi giây. Nhưng nhiêu đó đã đủ rồi, thoắt cái kiếm của Ngô Bình đã chém rớt đầu của nó.
Hoang Hạch cấp sau là màu đỏ, khí tức vừa mạnh vừa tinh khiết. Ngô Bình hấp thu Hoang Hạch, khí tức quanh thân lập tức phình trướng, Thập Nhất Trọng Cấp cũng đạt đến viên mãn!
“Răng rắc!”
Ngô Bình cảm giác gông xiềng tận sâu bên trong linh hồn mình đã bị cắt đứt, một lực Hồng Hoang được thả ra ngoài. Ngay sau đó, Cấm Kỵ của anh thử hình thành Thập Nhị Trọng Cấm!
Thập Nhị Trọng Cấm là một cánh cửa, khi nó viên mãn chính là Chí Cao Cấm Kỵ!
Nhưng lực lượng của Ngô Bình hiện tại có hạn, tạm thời không thể nào hình thành CHí Cao Cấm Kỵ được. Đúng lúc này, Thiên Mệnh Tháp và Cửu Liên Đài đồng thời rung lên, có hai bảo vật Vô Thượng Cấm Kỵ phóng ra một đống khí tức Vô Thượng đánh vào trong Cấm Kỵ của anh.
“Ầm ầm!”
Thoắt cái, Thập Nhị Trọng Cấm đã hình thành!
Vẻ ngoài cơ thể của Ngô Bình xuất hiện vô số ký hiệu Cấm Kỵ, cả người phát sáng lên.
Nhưng mà khí tức vừa mạnh vừa hung dữ như thế, cuối cùng đã hấp dẫn được Hoang cấp bảy đến!
Trong nơi sâu nhất của vũ trụ, có một con mắt đen thui mở ra, nó nhìn lướt qua Ngô Bình rồi duỗi một móng vuốt đen ra chộp lấy anh. Khoảng cách giữa hai người cách nhau đến một vặn ức dặm, nhưng móng vuốt kia đã chớp nhoáng đến sát cơ thể anh rồi hóa thành một ngọn núi đập đến.
Ngô Bình duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn. Móng vuốt kia lập tức mờ ảo, sau đó một nguồn lực phong ấn đi theo móng vuốt đến cơ thể của con Hoang cấp bảy kia.
Con Hoang cấp bảy này còn mạnh ngang ngửa với Bán Chúa Tể, nhưng lại bị trúng một ngón tay của Ngô Bình lập tức cơ thể run lên, gương mặt khổng lồ đen kịt lập tức xuất hiện sợ hãi.
“Động sát!”
Sau đó Ngô Bình lại đưa một ngón tay ra, một luồng Cấm Kỵ đầy sát khí kết hợp với thủ đoạn kiếm đạo bay ra. Một ngón tay này đã dùng sát chiêu Vô Thương trong Kiếm Đạo Vương Tọa, nên sát thương rất đáng sợ.
“Phụt!”
Con Hoang cấp bảy khổng lồ ở đó một vạn ức dặm đã bị ánh sáng xuyên thủng đầu, vẻ hoảng sợ vẫn còn đọng lại trên mặt.
Ngô Bình giẫm một bước bay đến, không gian trước mắt lập tức ro lại. Anh lập tức xuất hiện ngay trước mặt của con Hoang cấp bảy kia, đánh một tay xuống, viên Hoang Hạch cấp bảy lập tức xuất hiện trước mắt anh.
Anh lập tức nuốt viên Hoang Hạch đó, rồi ngồi tại chỗ luyện hóa nó!