Thấy Kim Vĩnh Lợi không ngừng hạ thấp mình, Ngô Bình không nhịn được bèn nói: "Cậu chủ Kim, bệnh của anh nếu không chữa thì sắp đến giai đoạn cuối rồi đấy".
Mặt Kim Vĩnh Lợi đột nhiên trắng bệch ra, trong lòng kinh ngạc không hiểu tại sao Ngô Bình biết được chuyện này?
Hóa ra tầm một tháng trước, anh ta theo đuổi một cô gái bán hoa. Đối phương có body cực bốc lửa, Kim Vĩnh Lợi chìm đắm trong nhục dục không thể thoát ra được. Anh ta đã bao nuôi cô gái kia nửa tháng.
Nhưng nửa tháng trước đột nhiên anh ta phát hiện trong người không khỏe, lúc đi tiểu còn đau rát. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, anh ta phát hiện mình đã mắc phải bệnh lây qua đường tình dục, trước mắt phải điều trị bằng thuốc.
Kim Vĩnh Lợi giận dữ quát: "Họ Ngô kia, bớt nói nhảm đi. Cái gì mà giai đoạn cuối kia chứ, người đến giai đoạn cuối là mày mới phải!"
Ngô Bình thờ ơ đáp: "Anh quên rồi sao, tôi cũng là bác sĩ đấy".
Kim Vĩnh Lợi hừ lạnh đáp: "Mày đi lừa gạt thiên hạ thì được nhưng lừa sao được tao cơ chứ?"
Dứt lời, Kim Vĩnh Lợi chào Đường Tử Di một tiếng rồi nhấc mông chuồn thẳng, chỉ sợ ở lại thêm thì Ngô Bình sẽ khơi ra chuyện anh ta bị bệnh hoa liễu.
Kim Vĩnh Lợi vừa đi khỏi, Đường Tử Di tò mò hỏi: "Anh ta mắc bệnh gì vậy?"
Ngô Bình: "Bệnh hoa liễu".
Đường Tử Di nghe xong không giấu nổi vẻ khinh ghét: "Cũng may khi xưa em đào hôn", sau đó cô lại trừng mắt nhìn bố mình là Đường Minh Huy một cái.
"Bố, bố nói với ông nội đi, đừng có tùy tiện tìm vị hôn phu cho con nữa. Lợi ích của nhà họ Đường quan trọng nhưng hạnh phúc của con cũng quan trọng không kém".
Đường Minh Huy đáp: "Tử Di, con yên tâm. Dự án biệt thự Thái Khang thành công, ông sẽ có cái nhìn khác về bố. Nếu lần cược đá này chúng ta trúng lớn thì ông nội con chắc chắn sẽ giao một phần sản nghiệp cho bố tiếp quản".
Đường Tử Di: "Nhưng bà cả có uy quyền quá lớn, mấy người con trai của bà ta đã nắm giữ những sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Đường, đến hạt cát cũng không lọt vào được, bố căn bản là không có cơ hội".
Đường Minh Huy đáp: "Cho nên bố mới bảo con hãy đầu tư vào y dược. Hơn nữa số tiền cược đá lần này cũng là của chúng ta".
Đường Tử Di thảng thốt: "Bố, bố định đơn thương độc mã, tự làm một mình sao?"
Đường Minh Huy gật đầu đáp: "Gia thế của bà cả lẫy lừng, nhà họ Đường có được thành quả như hôm nay phần lớn là do có gia tộc của bà cả đứng sau giúp đỡ. Một đứa con của vợ lẽ như bố thì làm gì có chuyện được trọng dụng?"
Đường Tử Di khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, đáp: "Bố, những món đầu tư mà anh Bình tiến cử chắc chắn không có vấn đề gì".
Sau đó cô mỉm cười nói tiếp: "Anh, anh nói với bố em về chuyện đầu tư của chúng ta đi".
Ngô Bình liền thuật lại tình hình, nghe tin công dụng của thuốc vô cùng tốt, Đường Minh Huy mắt sáng như đèn pha, reo lên: "Nói như vậy thì loại thuốc này vô cùng có tiềm năng phát triển!"
Đường Minh Huy suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Tử Di, vụ đầu tư trị giá ba tỷ tệ này sẽ tiến hành dưới danh nghĩa của con. Còn bên phía biệt thự Thái Khang, sau khi trừ đi cổ phiếu nhà họ Đường, hai bố con chúng ta có hai mươi phần trăm cổ phần, trị giá bốn tỷ tệ. Bó đã đem số cổ phần đó chuyển cho Trác Khang".
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo cộc tay hoa hoét, đầu trọc lóc, đi dép lê.