Ngô Bình nhìn số tiền hương hoả kia, có năm mươi hai đồng. Anh chưởng vào đỉnh đầu Quỷ Đạo Nhân, lôi nguyên thần của đối phương ra rồi bỏ vào bát vàng.
Thi thể đổ ập xuống. Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã luyện ra viên đan dược thứ hai.
Anh lẩm bẩm: “Tác dụng của đan dược này tốt thật, mình phải mau chóng trở về cứu sư huynh”.
Thời gian tử vong của Diệp Thiên Tông chưa vượt quá nửa giờ, hồn phách vẫn còn nguyên vẹn, anh chắc chắn sẽ giúp ông ấy sống lại.
Anh đến con ngõ nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất, đút một viên đan dược cho Diệp Thiên Tông, sau đó sử dụng Hồi Hồn châm pháp để trả hồn phách về vị trí ban đầu.
Vài phút sau, cơ thể Diệp Thiên Tông chấn động, đoạn chầm chậm mở mắt ra. Ông ấy cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, bèn hỏi: “Sư đệ, có phải ban nãy anh đã chết một lần hay không?”
Ngô Bình gật đầu: “Sư huynh, anh đã uống một viên đan dược có hiệu quả rất tốt. Anh hãy mau ngưng tụ nguyên thần”.
Diệp Thiên Tông cũng cảm thấy thời cơ đến rồi, lập tức vận công ngưng tụ nguyên thần với sự trợ giúp của Ngô Bình. Sau hơn một giờ, một luồng thần niệm mạnh mẽ đã toả ra từ ông ấy. Cuối cùng ông ấy cũng ngưng tụ nguyên thần, trở thành Địa Tiên!
Diệp Thiên Tông vừa đột phá, không thể đi ăn cơm nên về nhà để tu hành ổn định.
Ông nội chết đi sống lại, Diệp Huyền hết đau buồn lại mừng rỡ, cũng không còn tâm trí đi ăn nữa, quyết định về nhà cùng Diệp Thiên Tông.
Ngô Bình một mình quay lại khách sạn. Những người còn lại đã về cả rồi, chỉ còn Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương còn chờ anh.
“Anh Ngô à, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Băng Tiên ân cần hỏi.
Ngô Bình đáp: “Đã giải quyết rồi. Nào, hai người ăn với anh nhé”.
Trần Lăng Sương lại gọi thêm vài món, đoạn nói: “Mấy hôm nay, ngày nào tôi và Băng Tiên cũng quay phim, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Chờ bộ phim mà anh tham gia diễn xuất quay xong, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi vài tháng để thư giãn một chút”.
Lâm Băng Tiên cười bảo: “Bộ phim điện ảnh mà anh tham gia, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu”.
Ngô Bình đáp: “Anh không biết diễn xuất đâu, hai người đừng cười anh nữa”.
Trần Lăng Sương bảo: “Chúng tôi nói thật mà. Vai phản diện của anh không chỉ giống về ngoại hình mà thần thái cũng giống, còn tuyệt hơn trong tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều”.
Họ đang tán gẫu thì đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, dẫn đầu là một gã đàn ông đeo kính, chừng ba mươi tuổi. Ngay khi nhìn thấy gã, Trần Lăng Sương liền nổi giận: “Chu Chí Viễn, anh còn dám xuất hiện ư?”
Ngô Bình nhớ ra rồi. Khi Trần Lăng Sương bị thương, Chu Chí Viễn đã theo đuổi cô ấy. Trần Lăng Sương tin tưởng giao công ty cho gã này quản lý, kết quả là thâm hụt hơn ba mươi triệu, gã cũng bỏ trốn. Sau đó Trần Lăng Tuyết - em gái Trần Lăng Sương, bị bắt cóc, chắc hẳn cũng do người này gây ra.
Chu Chí Viễn cười hề hề: “Trần Lăng Sương, bây giờ cô là minh tinh nổi tiếng khắp thế giới rồi, nghe nói một năm kiếm được mấy tỷ nhỉ? Sao, đã quên người yêu tên Chu Chí Viễn này rồi à?”
Trần Lăng Sương lạnh lùng nói: “Chu Chí Viễn, tôi còn chưa tính sổ với anh đấy!”
Chu Chí Viễn hừ giọng: “Trần Lăng Sương, tôi đến để tính sổ với cô đây! Nói thật cho cô biết, tôi đã uỷ thác cho các hãng truyền thông lớn đăng bài rằng, sau khi cô nổi tiếng, cô đã vứt bỏ người bạn trai luôn ở bên cạnh cô, còn lên giường với ông chủ mới, là một người phụ nữ không biết xấu hổ!”
Trần Lăng Sương giận run người: “Anh… Anh là đồ vô sỉ!”