Ngô Bình: "Dám gây sự với em gái tôi, ai cho anh lá gan đó hả?"
Tên béo vội vã tự vả miệng mình: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết, đại nhân đại lượng xin hãy tha cho tiểu nhân một lần!"
Ngô Bình mặc kệ anh ta tiếp tục quỳ. Từ Phượng Nương lúc này quay sang nhìn anh mỉm cười, nói: "Đan Vương, chiếc áo được đưa đến rồi".
Nói rồi, có một người bưng một chiếc hộp đi vào. Từ Phượng Nương đích thân mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc áo bào phát ra tiên quang chín màu. Nhìn thấy nó, Ngô Bình không khỏi đứng bật dậy, tấm tắc khen: "Quả là một chiếc áo xuất sắc!"
Từ Phượng Nương: "Chiếc áo này mặc dù không bì được với thành phẩm của thiết kế ban đầu nhưng chúng tôi cũng giữ lại được tám mươi phần trăm công dụng của nó. Đan Vương, từ giờ chiếc áo này thuộc về anh".
Ngô Bình nhận lấy chiếc áo, khoác lên người. Chiếc áo thanh lịch và sang trọng, có thể phát ra ánh sáng hàng vạn màu.
Khoác lên người chiếc áo này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình có thể trực tiếp giao tiếp với các chiều không gian cấp cao hơn. Đồng thời, dường như anh cũng hòa hợp hơn với vũ trụ của Thiên Đạo. Lợi hại hơn là, bên trong chiếc áo ẩn giấu rất nhiều đại trận, nhưng muốn sử dụng hết những đại trận này, yêu cầu tu vi của anh phải cao hơn nữa.
Bây giờ anh đã là Đại Thánh và Chân Vương, nhưng chỉ có thể kích hoạt khoảng ba mươi phần phần trăm đại trận, còn lại thì chỉ đành đợi khi có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn mới có thể mở ra.
Ngô Bình rất hài lòng và nói: "Được lắm, mặc dù một số đại trận bị hư hại, nhưng có thể sửa chữa chúng đến mức độ như hiện tại đã là rất giỏi rồi".
Từ Phượng Nương cười nói: "Đa tạ Đan Vương khen ngợi!"
Sau khi trả tiền, anh tạm biệt Từ Phượng Nương và trở về Vương Đan Lâu cùng Ngô Mi và Kim Song Nhi. Đương nhiên, tên béo cũng đi theo, tên anh ta là Lâu Chích Hổ.
Đúng như dự đoán, Lâu Chích Hổ được giao công việc như một người hầu. Anh ta phải làm những công việc như dọn dẹp nhà kho và bán đan dược mỗi ngày. Lâu Chích Hổ không dám lười biếng chút nào.
Sau khi ở lại Vương Đan Lâu gần nửa tháng, Ngô Bình quay lại đế quốc Thiên Võ để xem xét tình hình ở đó. Ngoài ra, anh cũng đang lên kế hoạch mở một cửa hiệu đan dược trên lục địa Hồng Hoang để bán đan dược của mình.
Một ngày nọ, anh đang bận rộn với việc chuẩn bị khai trương đan lâu mới thì đột nhiên có người đến báo cáo. Người này nói rằng một cô gái tên Chu Chân Nhi đang cầu xin được gặp anh.
Anh hơi kinh ngạc, Chu Chân Nhi là đại tiểu thư của nhà họ Chu. Lúc đầu cô gái này còn bám lấy anh một thời gian, hy vọng được liên hôn với anh, nhưng anh từ chối. Sau đó, anh bận rộn nhiều việc nên không gặp lại Chu Chân Nhi. Từ đó, Chu Chân Nhi cũng không đến gặp anh nữa. Cô ấy có lẽ đã biết thân phận hiện tại của Ngô Bình, cũng biết mình không với tới nên không quấy rầy anh nữa.
“Mời cô ấy vào”, anh đáp.
Trong ngự thư phòng, Ngô Bình đang ngồi đối diện Chu Chân Nhi.
Vừa gặp cô ấy, anh không khỏi kinh ngạc. Chu Chân Nhi gãy một cánh tay, nửa mặt bên trái bị huỷ dung, mắt trái mù. Hơn nữa trên người còn vết thương rất nặng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Huyền Bình!”, nhìn thấy Ngô Bình, Chu Chân Nhi oà khóc nức nở như nhìn thấy người thân.
Anh vội vã dìu cô dậy, hỏi: “Chân Nhi, cô sao thế này?”
Chu Chân Nhi vừa khóc vừa nói: “Lý công tử, cả nhà họ Chu chúng em đã bị diệt tộc, chỉ mình em còn sống sót”.
Ngô Bình sửng sốt: “Là kẻ nào ra tay?”