Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được Thánh uy của mười bức tượng đã biến mất. Sợi dây vàng và xiềng xích trên người quái vật cũng tự động đứt ra. Anh không cảm nhận được ma khí yêu khí trong cơ thể quái vật, chúng cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.
Cùng lúc ấy, dáng hình của quái vật cũng thay đổi. Vảy trên người biến mất, đôi mắt trở lại như bình thường, màu tóc cũng đổi khác. Không lâu sau, quái vật biến thành hình dáng một chàng trai loài người.
Chàng trai này trông chỉ độ đôi mươi, vô cùng khoẻ mạnh tuấn tú. Được châm vài mũi kim, chàng trai ấy đột nhiên tỉnh dậy, vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu đã giải thoát giúp tôi sao?”
Lòng Ngô Bình thoáng động: “Tôi đã hoá giải ma khí của cơ thể anh. Anh là ai? Vì sao lại bị mười vị Đại Thánh hợp sức trấn áp?”
Chàng trai lặng im một hồi mới đáp: “Tôi là con rể của Viêm Đế, tên Xích Tùng Tử, vì theo đuổi ý nghĩa tiên đạo nên tẩu hoả nhập ma, bị mười Đại Thánh trấn áp ở đây để tiêu trừ ma niệm. Hôm nay nếu không nhờ cậu ra tay cứu giúp, e rằng tôi sẽ không bao giờ giải thoát được”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc. Anh thường nhìn thấy cái tên Xích Tùng Tử trong sách cổ, không ngờ người này còn là con rể của Viêm Đế!
Anh cất lời: “Thưa tiền bối, tôi là Lý Huyền Bình, cũng là tu sĩ tiên đạo”.
Xích Tùng Tử gật đầu: “Tôi cảm nhận được lực sinh mệnh lớn mạnh của cậu”.
Lặng im vài giây, Xích Tùng Tử nói: “Tôi sắp đột phá rồi. Ân tình của cậu, sau này tôi sẽ báo đáp”.
Ngô Bình vội hỏi: “Xin hỏi tiền bối Xích Tùng Tử đang có tu vi gì?”
Xích Tùng Tử đáp: “Tu hành của tôi là sự kết hợp của nhân đạo và tiên đạo, chắc hẳn khác với cậu”.
Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy năng lực của tiền bối ít nhất phải là cấp một Đạo Tôn”.
Xích Tùng Tử trả lời: “Thế hệ chúng tôi khi tu hành chỉ mong cầu thực lực vững mạnh, không quan trọng chuyện cảnh giới cao thấp”.
Nói đến đây, Xích Tùng Tử bèn chỉ vào giữa lông mày Ngô Bình, truyền thụ một ít kinh nghiệm tu luyện cho anh.
Nhận được nhiều lợi ích, Ngô Bình mừng rỡ khôn xiết, vội vàng cúi người trước Xích Tùng Tử: “Cảm ơn tiền bối”.
Xích Tùng Tử khẽ gật đầu: “Cậu trai trẻ, sau này chúng ta có duyên gặp lại”. Dứt lời, Xích Tùng Tử biến mất ngay tại chỗ.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Thủ pháp tu luyện của Xích Tùng Tử thật huyền diệu, chẳng trách năng lực lại vượt xa mình như thế”.
Lúc này, Ngô Bình ngồi trên bệ bát giác, khí tức của mười vị Thánh lại xuất hiện, tựa như gió xuân vậy, giúp anh thoải mái vô cùng.
Được Xích Tùng Tử truyền thụ kinh nghiệm tu hành, có được truyền thừa tiên đạo và Đại Đạo của những kẻ mạnh kỷ nguyên đã vô tình giúp Ngô Bình đặt nửa chân vào cảnh giới của “Thánh nhân”.
Anh ngồi khoanh chân, tiến vào thiền định, bắt đầu lĩnh ngộ Đạo của mình. Sau ba ngày lĩnh ngộ, Ngô Bình mở mắt ra, khí tức đã khác hẳn lúc trước. Bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới của Bán Thánh, nảy sinh hạt giống Đại Đạo. Khi thời cơ thích hợp, hạt giống Đại Đạo sẽ bén rễ nảy mầm, phát triển thành cây cao chót vót!
Rồi anh đứng dậy, cúi lạy mười pho tượng Đại Thánh, rời khỏi Thập Thánh điện.
Chu Chu đang chơi ở gần đó. Thấy Ngô Bình bước ra, cô bé cười nói: “Anh ơi, em đói lắm rồi, bây giờ về chưa ạ?”