Phương Lập nhìn Ngô Bình: “Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu trong thời gian dài, thế nên tôi rất vui khi được thăng cấp cho cậu. Trong này có một số dược liệu, pháp khí, bùa chú và đan dược đến từ Đại lục Thánh Cổ mà tôi đã thu thập được, công pháp cấp Hoàng tôi có được cũng nằm trong số đó”.
Ngô Bình mỉm cười, cậu không lấy chiếc nhẫn mà hỏi: “Ông cho tôi những thứ này, không sợ tôi nuốt lời sao?”
Phương Lập rất đắc ý: “Tôi nhìn người rất chuẩn, cậu chắc chắn là người tình nghĩa, ân oán rõ ràng, người như cậu rất đáng tin”.
“Nếu ông nhìn người chuẩn như thế, tại sao lại bị em họ của ông phản bội?”, Ngô Bình cố ý hỏi ông ta.
Sắc mặt Phương Lập rất khó coi, ông ta im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Là do tôi tự chuốc lấy, tôi thay đổi vận mệnh cho hắn, vô hình chung cũng đổi cả tính tình của hẳn, là tôi bất cẩn”.
Ngô Bình cầm chiếc nhẫn lên, thấy cấm chế bên trong đã bị phá bỏ, quả nhiên cậu nhìn thấy rất nhiều dược liệu, hơn nữa cậu cũng biết khá nhiều dược liệu trong đó.
Cậu hơi động lòng, lấy một cây thuốc trong đó ra, dược liệu này tên là Thông Linh Thảo, là linh dược cấp bảy ở Tiên Giới, bình thường dùng để luyện chế đan dược thần, nhưng cậu cảm nhận rõ dược tính của loại này cũng giống như Thông Linh Thảo ở Tiên Giới.
Cậu lấy dược liệu trong thủy tinh phong ấn ra, nhặt một chiếc lá bỏ vào miệng nhai, đột nhiên mở to mắt, lẩm bẩm: “Có sự khác biệt lớn như vậy!”
Phương Lập nhìn phản ứng của cậu, cười nói: “Có phải dược liệu của Đại lục Thánh Cổ có nhiều dược tính hơn không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế. Đây là Thông Linh Thảo, Thông Linh Thảo ở chỗ chúng tôi có bảy dược tính có lợi, vài dược tính trung tính và hai dược tính có hại. Nhưng Thông Linh Thảo của ông thì lại khác, nó có chín dược tính có lợi, không có dược tính có hại”.
Có một điều Ngô Bình chưa nói, đó là hai dược tính được thêm vào đều rất hữu dụng, có thể tăng cường hiệu quả của đan dược luyện thần lên rất nhiều. Tóm lại, Thông Linh Thảo ở thế giới này có thể luyện chế thành đan dược cấp bảy, Thông Linh Thảo của Đại lục Thánh Cổ ít nhất có thể tạo ra đan dược cấp chín.
Phương Lập gật đầu: “Không sai. Dược liệu cậu nhìn thấy, hơn phân nửa được dời từ Đại lục Thánh Cổ đến. Nhưng hoàn cảnh thay đổi sẽ khiến chúng xảy ra biến dị. Thậm chí có một số trường hợp cực đoan, cỏ độc ở chỗ các cậu có khả năng là linh dược của Đại lục Thánh Cổ”.
Ngô Bình nghĩ đến gì đó, cậu hỏi: “Tiền bối, trong cấm địa Thượng Cổ, có phải có những dược liệu này không?”
“Đương nhiên có. Diện tích cấm địa Thượng Cổ rất lớn, bên trong có rất nhiều dược liệu”. Phương Lập nói: “Cậu đi đến đó, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều”.
“Tiền bối, tôi nghe nói bên trong cấm địa Thượng Cổ có thể đẩy nhanh tiến hóa của loài người, có phải Đại lục Thánh Cổ cũng như vậy không?”
Phương Lập: “Tiến hóa sao? Đối với Nhân Tộc ở chỗ các cậu mà nói, có thể sẽ có hiệu quả như vậy. Đó là vì trong cấm địa Thượng Cổ có rất nhiều bí lực, linh lực, sẽ khiến các cậu có hiện tượng lai giống, nên sẽ trở nên mạnh hơn. Có lẽ, đây chính là thứ mà các cậu nghĩ là tiến hóa”.
Ngô Bình và Phương Lập nói chuyện một lúc lâu, mắt thấy đã một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu đành phải quay về trường thi, đợi Hàn Băng Nghiên thi xong.
Lúc cậu đến công viên đợi thì nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi ở một góc vắng người, nhắm mắt ngâm nga đọc từ vựng.
Ngô Bình chỉ nhìn thấy bóng lưng cô ấy, không muốn làm phiền cô ấy học nên đi đến một chỗ xa ngồi xuống.
Trong lúc ngồi đợi, Ngô Bình bất giác lại liếc nhìn nữ sinh kia, phát hiện cô ấy lấy một nắm cơm ra, lặng lẽ ngồi đó ăn. Mới đầu Ngô Bình chỉ cảm thấy nữ sinh này thích ăn cơm trắng, nhưng dần dần mới phát hiện có gì đó không đúng. Động tác nữ sinh kia nhai nuốt rất chậm, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Ngô Bình biết y thuật, cậu lập tức biết rõ cô gái này có vấn đề. Buổi thi còn mười mấy phút nữa sẽ kết thúc, cậu bèn đi đến bên cạnh cô gái.
Lúc này, cậu nhìn thấy góc nghiêng gương mặt cô gái, là một cô gái rất thanh tú, nếu trang điểm một chút thì vẻ ngoài cũng không thua gì mỹ nữ như Hàn Băng Nghiên, chỉ là cô ấy quá yếu ớt, rõ ràng là do không đủ dinh dưỡng.
Cảm thấy có người lại gần, nữ sinh liếc nhìn cậu, rồi vội vàng nghiêng người đi.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Chào bạn học”.
Nữ sinh nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi mới khẽ nói: “Chào anh”.
“Vừa nãy tôi nhìn thấy cô nuốt có vẻ khó khăn, tôi nghĩ có thể cậu bị bệnh rồi. Tôi là bác sĩ, có thể giúp cô chẩn đoán thử”. Tuy nói bác sĩ không tự đến, nhưng Ngô Bình gặp phải tình huống như vậy cũng không màng đến kiêng kỵ.
Nữ sinh trừng lớn mắt: “Anh nói là tôi bị bệnh rồi?”
Ngô Bình nghiêm túc gật đầu, nói: “Rất có khả năng”.
Nữ sinh có chút hoảng sợ, cô ấy đang lao đầu tập trung giành học bổng, quyết không thể bị bệnh vào lúc này được, bèn hỏi: “Tôi bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Ngô Bình đặt tay lên mạch của cô ấy, qua một lúc thì nhíu mày nói: “Yết hầu có khối u, hơn nữa cũng đã bị một thời gian rồi. Triệu chứng nuốt xuống khó của cô ít nhất cũng đã kéo dài hơn một năm rồi đúng không, tại sao cô không đi khám bác sĩ?”
Nghe nói là sưng phù nữ sinh lập tức sợ hãi, sau đó nước mắt rơi như mưa, cả người run rẩy.
Ngô Bình vội an ủi cô ấy: “Cô không cần lo lắng. Tuy bị sưng, nhưng tôi kê đơn cho cô, cô quay về dùng theo, chắc chắn sẽ chữa khỏi”.