Ngô Bình: “Hai dự án này sẽ dùng đến một lượng lớn vật liệu xây dựng, tỉnh K là tỉnh lớn về sản xuất vật liệu xây dựng, chắc sẽ có thể kéo được kinh tế trong tỉnh”.
Từ Bá Nhân cười nói: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi”.
Lúc này trà đã được pha xong, mùi thơm của trà tỏa ra xung quanh, Từ Bá Nhân ngửi rồi nói: “Trà ngon”.
Hai người lại nói kỹ hơn, buổi trưa Từ Bá Nhân giữ anh lại ăn cơm, thế nhưng Ngô Bình còn rất nhiều việc cần làm nên từ chối.
Ra khỏi cơ quan tỉnh, anh đang định thi triển độn thổ để đi thì một chiếc xe bỗng dừng lại bên cạnh, cửa xe hạ xuống, có người gọi anh: “Ngô Bình?”
Ngô Bình quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe, trạc tuổi anh, đó là chiếc Porsche 911, ngồi ở ghế phụ lái là một người phụ nữ.
“Trương Tân Minh?”
Trương Tân Minh là bạn cùng lớp thời đại học của Ngô Bình, nhưng anh ta mới học nửa năm đã nghỉ, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện.
Quan hệ của hai người khá tốt, nhưng đã nhiều năm rồi Ngô Bình suýt nữa không nhận ra anh ta.
Trương Tân Minh không còn là Trương Tân Minh ngày xưa nữa, anh ta đã là tu vi cảnh giới Luyện Thần, hơn nữa còn có nền tảng vững chắc.
Trương Tân Minh khẽ cười mở cửa ra, đi đến ôm lấy Ngô Bình nói: “Mấy năm không gặp, cậu còn cao hơn nữa à?”
Đúng là Ngô Bình đã cao lên, hơn nữa còn có vóc người hoàn hảo, rất khác với Ngô Bình trong ấn tượng của Trương Tân Minh.
Ngô Bình: “Đúng thế, tôi tiêm hormone vào năm nhất đại học”.
Trương Tần Minh không nghĩ nhiều, vỗ vai anh nói: “Bây giờ người anh em thế nào rồi? Tìm được công việc chưa?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi làm việc ở bệnh viện, cậu thì sao? Còn chạy siêu xe, có phải phát tài rồi không?”
Trương Tân Minh bật cười: “Phát tài gì chứ, làm chút việc kinh doanh thôi, kiếm ít tiền lẻ. À phải rồi, cậu đi đâu đây, buổi tối tụ họp chút nhé?”
Ngô Bình không có thời gian nói: “Tân Minh, hôm khác nhé, hôm nay tôi còn có việc”.
Trương Tân Minh đanh mặt: “Ngô Bình, không nể mặt anh em gì thế? Chúng ta đã nhiều năm không gặp, tối nay cậu phải đến, nếu không tôi đến nhà cậu”.
Ngô Bình cười khổ, tên này vẫn như trước, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy được rồi, cậu cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến”.
Trương Tân Minh nói: “Vậy được, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi”.
Thêm bạn với nhau rồi, Trương Tân Minh cười nói: “Ngô Bình, tối nay hiệu trưởng cũ và mấy người bạn ở trường cũng đến, chúng ta tụ họp một trận”.
Ngô Bình bỗng nghĩ đến, ngôi trường mình đã tốt nghiệp cũng không đơn giản, lần hội ngộ này thật sự là tình cờ sao?
Trời vẫn còn sớm, Ngô Bình bèn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long trước.
Đường Tử Di đang làm việc ở nhà, nghe thấy tiếng, đôi mắt cô ấy sáng lên, mở miệng gọi: “Chồng à?”