Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Ừ, cảm ơn em đã dụ bầy sói đi”.
Cậu thiếu niên cười đáp: “Có gì đâu ạ, bảo vệ Tiên Nhân là việc em nên làm”.
Ngô Bình sững người: “Bảo vệ Tiên Nhân?”
Cậu thiếu niên: “Vâng, thôn của bọn em ở gần đây được Tiên Nhân bảo vệ, không có mãnh thú tới gần, chúng em phải cảm ơn Tiên Nhân mới phải”.
Ngô Bình: “Em là người của thôn làng gần đây à?”
Cậu thiếu niên: “Vâng”.
Ngô Bình đỡ cậu ấy dậy, tiện thế ấn vào bên chân bị thương, một tia sáng loé lên, chân của cậu thiếu niên đã bình thường trở lại.
Cậu ấy cảm kích nói: “Cảm ơn Tiên Nhân”.
Ngô Bình cười nói: “Là anh cảm ơn em mới phải”.
Cậu thiếu niên: “Tiên Nhân, thôn của em cách đây không xa đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến đấy chơi được không?”
Cậu thiếu niên: “Được ạ, bọn em hoan nghênh Tiên nNhân”.
Ngô Bình: “Anh họ Lý, em cứ gọi anh là anh Lý thôi”.
Cậu thiếu niên: “Vâng, anh Lý, em là A Nghị”.
Anh đỡ cậu ấy, một luồng sáng bao quanh hai người, loáng cái, họ đã đến một thôn làng.
Thôn này nằm trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh có hàng rào cao hơn ba mét, dùng để cản dã thú vào làng. Nhưng thật ra, chúng không có tác dụng với các con mãnh thú.
Vì thế cứ cách một đoạn lại có một đài quan sát cao 15 mét, sẽ có hai người thanh niên canh gác bên trên, họ thủ sẵn cung và nổ để tấn công mãnh thú.
Khi hai người đến cổng làng thì có người trên đài quan sát hỏi vọng xuống: “A Nghị, dẫn ai về thế?”
A Nghị cười đáp: “Là Tiên Nhân ạ! Bầy sói nhìn thấy Tiên Nhân cũng phải nằm rạp hết xuống”.
Người trên đài quan sát ngạc nhiên rồi nói: “Thứ cho chúng tôi không đón tiếp từ xa”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi là bạn của A Nghị nên đến thôn ta chơi”.
Cổng thôn mở ra, cả người già trong thôn cũng ra chào Ngô Bình.
Anh phát hiện mọi người ở đây không có tu vi chính thức, nhưng thể chất đều khá được, hơn người bình thường của thời đại trước nhiều, thể chất của họ không kém các vận động viên.
Trưởng thôn cảm động nói: “Tiên nhân đến chơi, chúng tôi rất vinh dự”.
Vì thế, Ngô Bình đã được mời đến ngôi nhà sang trọng nhất trong thôn, đó là một căn nhà tròn làm bằng gỗ. Ngôi nhà cao hai tầng, trưởng thôn bảo người mang rượu và hoa quả cùng thịt khô đến tiếp đãi anh.
Đồ ăn tuy khá đơn sơ, nhưng con người rất nhiệt tình.
Ngô Bình hỏi: “Thường hay có Tiên Nhân đến đây ạ?”
Trưởng thôn đã ngoài 40, ông ấy xua tay nói: “Không, Tiên Nhân chỉ đến các trấn lớn hoặc bộ lạc thôi, chứ họ không đến thôn chúng tôi đâu”.
Ngô Bình: “Tôi nghe A Nghị bảo Tiên Nhân bảo vệ mọi người cơ mà?”