Ngô Bình: "Nói tóm lại thì sức lực của em mạnh hơn bán thần kia nhiều".
Những người sau đó nữa thì đến đầu rồng cũng không làm sáng được, thế nên dần dà chẳng ai thử nữa, vì không kéo sáng được đầu rồng thật sự hơi mất mặt.
Dần dần không còn ai lên sân khấu nữa, người mặc áo bào bạc hỏi: "Còn ai thử nữa không?", ông ấy vừa hỏi, mắt vừa nhìn Ngô Bình. Màn thể hiện của Ngô Bình trước đó rất xuất sắc, ông ấy rất hy vọng anh có thể lên thử.
Đáp trả lại ánh mắt của người mặc áo bào bạc, Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Tôi thử".
Anh bước lên sàn đấu, hoá thành người khổng lồ cao một nghìn mét trong nháy mắt, khẽ nhấc cung lên. Tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, thở ra một hơi.
"Vù!"
Dây cung phát ra một âm thanh trầm thấp, mười hai cái đầu rắn có đến sáu cái đã sáng! Nhưng lúc này, Ngô Bình mới chỉ dùng ba phần sức lực, anh rót sức mạnh bản nguyên vào thân cung, sáu cái đầu rắn còn lại cũng sáng lên. Nhưng điều kỳ lạ là hai mươi tư cái đầu rồng đều không sáng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Chuyện gì vậy? Không phải nói là hai đầu rồng sáng trước rồi mới sáng một cái đầu rắn à? Thế mà vị cậu Lý này lại kéo sáng một lần mười hai cái đầu rắn?"
Ban đầu, Ngô Bình cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau đó anh đã biết được nguyên do. Một rồng một rắn trong cung Long Xà này thật ra đại diện cho âm dương, vừa nãy anh chỉ dùng thể lực thuần tuý, chưa dùng sức mạnh của Dương thần. Nghĩ vậy, anh kích hoạt sức mạnh Dương thần, quả nhiên những đầu rồng này lần lượt sáng lên, mười cái, mười một cái... hai mươi ba cái!
Nhưng cái đầu rồng cuối cùng lại mờ mờ ảo ảo, dù Ngô Bình có tăng sức mạnh thế nào nó cũng không thay đổi. Anh khẽ động tâm niệm, thi triển ý nghĩa Âm Dương, điều hoà âm dương. Sau đó, cái đầu rồng cuối cùng cũng đã bắt đầu sáng lên, trong cung truyền ra tiếng rồng ngâm và tiếng rắn kêu, chấn động chín tầng mây.
Tay phải anh thả ra.
Tách!
Dây cung chấn động, một đạo ánh sáng hình rồng phóng thẳng về phía chân trời. Đạo ánh sáng này cực kỳ khủng khiếp, khiến các Đạo Quân ngồi ở đây cũng cảm nhận được sự uy hiếp, sắc mặt đều thay đổi.
Bầu không khí im phăng phắc, người mặc áo bào bạc là người hoàn hồn đầu tiên, ông ấy cười lớn: "Tốt! Cậu Lý không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã kéo căng cung Long Xà đến cực hạn. Theo giao hẹn từ trước, bây giờ cung Long Xà đã thuộc về cậu rồi!"
Ngô Bình rất vui, anh cảm nhận được uy lực của cung Long Xà này cực kỳ mạnh, là bảo vật vô giá, anh bái người mặc áo bào bạc một cái, rồi bái Vương Mẫu ở phía xa xăm một cái để tỏ lòng cảm ơn.
Sau đó anh cất cung Long Xà đi, cây cung này cũng biến nhỏ còn hơn một mét theo cơ thể của anh.
Trở về chỗ ngồi, tu sĩ xung quanh đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông lão mặc hoa phục ngồi hàng đầu tiên vuốt râu cười nói: "Thanh Vũ, mắt nhìn của con tốt thật đấy. Vậy mà cậu ấy lại kéo được cung do Chân Hoàng thượng cổ làm ra".
Thanh Vũ cười nói: "Đối với thầy ấy thì cái này không là gì đâu ạ, chút nữa sẽ còn điều bất ngờ hơn nữa".
Ông lão sững người: "Thằng nhóc này ngoài khoẻ ra thì còn biết gì nữa?"
Thanh Vũ nói: "Chút nữa ông sẽ biết thôi ạ".
Người mặc áo bào bạc tặng được cung Long Xà thì vui lắm, ông ấy cười nói: "Các vị, sau đây xin mời vũ cơ Thần Giới góp vui với mọi người một điệu nhảy".