Ngô Bình không biết nhiều về chuyện của tập đoàn Sanyo, nên chỉ gật đầu, không nói gì.
Ăn xong, anh ra sân đi dạo. Ông ngoại đang đánh cờ với ông Kim hàng xóm, bà ngoại thì đút đồ ăn cho Đông Hoàng.
Hoá ra mới sáng sớm Đông Hoàng đã đến rồi. Cương Tư đến Thạch Thành từ sớm và đưa Đông Hoàng theo. Bình thường Đông Hoàng không để ý người ta, nhưng nó lại rất hoà hợp với bà ngoại anh.
Ngô Bình cười ha ha, ngồi cạnh ông ngoại rồi mách nước cho ông, chẳng bao lâu sau đã khiến ông Kim đối diện thua không còn manh giáp, giận dữ bỏ về.
Ông ngoại đắc ý bảo: “Ông Kim này, đánh thua ông là tức giận, nước cờ rất tệ”.
“Trình độ của ông ngoại hơn đứt ông Kim ấy”, Ngô Bình nịnh nọt, đoạn nói, “Ông ngoại ơi, nhà cũ đã sửa gần xong rồi, hay hôm nay mình dọn về đó nhé?”
Ông ngoại lắc đầu: “Không vội. Ông nhờ người ta xem lịch rồi. Ngày mốt là ngày tốt, ngày mốt rồi dọn”.
“Vâng”, Ngô Bình đáp.
Tán gẫu với ông ngoại được vài câu, anh mới nhận ra Chu Nhược Tuyết không có ở đây, bèn hỏi Lạc Mộng Trần: “Chu Nhược Tuyết đâu rồi?”
Trước đó Chu Nhược Tuyết chuyển đến sống ở Đông Hồ, hôm nay không thấy đối phương nên anh thấy hơi lạ.
Lạc Mộng Trần đáp: “Hôm qua cô Chu không về, gọi điện thoại cũng không được”.
Ngô Bình cau mày, không về ư? Thế là anh gọi cho Hà Tất Sĩ, đối phương bảo Chu Nhược Tuyết xin nghỉ ba ngày, hôm qua không đi làm.
Anh thử gọi cho Chu Nhược Tuyết thì cô ấy lại tắt máy. Nghĩ một hồi, anh bèn lục số của em họ Chu Nhược Tuyết. Lúc trước Chu Nhược Tuyết có nhờ anh tìm công việc cho em họ, nên có để lại số điện thoại của cậu ấy.
Bên kia bắt máy chỉ sau vài giây, một giọng nói trẻ tuổi vang lên: “Xin chào”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu là em họ của Chu Nhược Tuyết?”
Đối phương sững ra: “Phải. Anh là?”
Ngô Bình nói: “Tôi là bạn Chu Nhược Tuyết. Tôi không gọi được cho cô ấy. Có phải cô ấy đã gặp chuyện gì hay không?”
Cậu ấy im lặng vài giây mới hỏi: “Có phải anh là Ngô Bình không?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.
Đối phương thở phào: “Tốt quá. Anh Ngô Bình à, tôi là Phùng Chương, Chu Nhược Tuyết là chị họ tôi. Là thế này, bố tôi giới thiệu một người đàn ông cho chị ấy. Họ đi vào lúc chín giờ, đến nay vẫn chưa về. Tôi gọi điện hỏi bố thì bố không nghe máy”.
Ngô Bình nhíu mày: “Giới thiệu một người đàn ông?”
Cậu ấy đáp: “Phải. Người đàn ông ấy hình như hơi ngốc, nhưng gia đình giàu có lắm. Tôi không đồng ý chuyện này nhưng lại không nói được bố. Anh Ngô Bình à, tôi biết địa điểm xem mắt của họ, bây giờ tôi sẽ nhắn cho anh”.
Ngô Bình nói: “Được! Nhắn ngay địa chỉ cho tôi nhé”.
Nửa phút sau, Ngô Bình nhận được định vị từ Phùng Chương, bản đồ hiển thị địa điểm là ‘biệt thự Bốn Mùa’.
Anh có chút ấn tượng về biệt thự Bốn Mùa. Ngô Bình đã biết nơi này hồi học trung học. Đó là nơi ra vào của đại gia.Giới nhà giàu đãi tiệc mời khách hay chính quyền chiêu đãi cấp trên, hầu hết đều tổ chức ở biệt thự Bốn Mùa. Đã mười năm trôi qua, tuy biệt thự Bốn Mùa không còn nổi tiếng như xưa, nhưng vẫn là một trong những địa điểm ăn uống cao cấp trong huyện.
Nhận được định vị, anh không chậm trễ nữa, lái xe đến biệt thự Bốn Mùa ngay.