Gọi nó là Thiên Cung thay vì Thần Cung vì Thiên Cung này đã sở hữu mọi thứ tốt đẹp nhất của đất trời. Nhìn từ trên xuống, nó giống như một thần điện, không gian bên trong thần điện thì bao la rộng lớn, thứ gì cũng có, kỳ diệu vô cùng.
Xây xong Thiên Cung, nguyên thần của Ngô Bình lần đầu tiên tiến vào nơi đó. Trong Thiên Cung có hai luồng ánh sáng đen - trắng, chúng đan xen biến hoá, trong chớp mắt đã tạo thành một thế giới hoàn mỹ.
Nguyên thần như được trở về nhà, thoải mái vô cùng. Sức mạnh âm dương không ngừng tôi luyện nó, giúp nó mạnh lên.
Thiên Cung này quá đỗi thần kỳ, về sau có thể giúp Ngô Bình khai phá Thần Tàng, rất có ích.
Mở ra Thiên Cung, Ngô Bình lại tu luyện thêm nửa ngày rồi rời đảo.
Về đảo Hưng Long, Ngô Bình kể lại chuyện của đảo Băng Hoả. Mọi người đều kinh ngạc. Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ Thái Âm Kinh và Thiên Dương Kinh do Âm Dương thiên châu biến thành”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Âm Dương thiên châu? Thứ mà ngày xưa thần Ma Long và Hồng Thiên Đạo Quân đã tranh giành ư?”
Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Cậu không hổ là người có vận khí lớn. Ngay cả thứ mà bọn họ không đoạt được cũng về tay cậu. Cừ đấy!”
Ngô Bình hỏi: “Sao Âm Dương thiên châu lại biến thành Thái Âm Kinh và Thiên Dương Kinh?”
Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Âm Dương thiên châu có linh tính giống như công pháp thiên phẩm vậy, sẽ xuất hiện với đủ hình thái. Có lẽ nó vẫn luôn đợi cậu. Hoặc có thể nó chỉ hấp dẫn được cậu với trạng thái thế này”.
Cô ta nói tiếp: “Có được sức mạnh của Âm Dương thiên châu, thành tựu sau này của cậu sẽ vượt qua mọi thiên kiêu”.
Về nhà không bao lâu, Đường Tử Di đã vui sướng chạy đến gặp Ngô Bình, thông báo: “Chồng ơi, em có thai rồi!”
Suýt nữa Ngô Bình đã nhảy cẫng lên: “Mau qua đây”.
Anh quan sát tỉ mỉ, quả đúng là vậy, trong bụng Đường Tử Di đã mang thai một bé con. Hiện tại em bé còn rất nhỏ, như một chú cá con thôi, đợi đến khoảng tám tuần mới biến thành hình dạng con người.
Ngô Bình cười bảo: “Cuối cùng anh cũng được làm bố rồi”.
Đường Tử Di dịu dàng mỉm cười: “Chồng này, khi nào chúng mình kết hôn?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Để anh liên lạc với bố. Ông ấy về là chúng ta bắt đầu chuẩn bị đám cưới luôn”.
Đường Tử Di gật đầu: “Tối nay bố mẹ em muốn mời anh dùng cơm. Anh có rảnh không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi. Cô chú đã thích nghi với môi trường mới chưa?”
Đường Tử Di đáp: “Họ vẫn muốn về ở nhà cũ, tiếc là bây giờ không về được”.