Mấy ngày nay, thân làm Ngô Vương nên anh cũng phải đi một vòng quanh đất phong của mình, quan sát dân tình. Anh phát hiện bà con sống trong đất phong đều không thoải mái, giống như Linh Xuyên, tài nguyên ở đất phong đều bị các thế lực to nhỏ chiếm hết. Vương phủ chỉ lo thu tiền thuế, còn việc bà con nhân dân sống thế nào, bọn họ không hề quan tâm.
Ngô Bình có lòng muốn thay đổi việc này, nhưng Lam Hân Nguyệt nói vài câu đã khiến anh từ bỏ nỗ lực.
"Chồng, cục diện này đã duy trì vô số năm qua rồi. Nếu tiến hành cải cách triệt để thì sẽ khiến cả vùng đất phong loạn lên mất. Nếu vậy thì tính mạng của nhân dân sẽ gặp nguy hiểm".
Ngô Bình: "Ừm. Hân Nguyệt, Vương phủ cũng có vùng đất mình trực tiếp quản lý đúng không?"
Lam Hân Nguyệt: "Vâng, có một ít, diện tích không bằng một phần hai mươi diện tích đất phong nữa, nhưng khoáng sản dồi dào nhất. Mảnh đất này do một vị quản sự được Vương phủ phái tới phụ trách".
Ngô Bình: "Tra lại sổ sách một lượt".
Ngày hôm nay, bốn mươi hai quản sự phụ trách sổ sách tập trung ở đại sảnh, trình sổ sách mình quản lý cho Ngô Vương xem. Số sổ sách này nhiều đến nỗi có thể lấp đầy cả một căn phòng, quá nhiều lĩnh vực.
Các quản sự thu chi đều cúi đầu, trong lòng chẳng lo sợ gì. Vì sổ sách họ ghi chép rất phức tạp, người thường muốn đọc hiểu còn khó chứ đừng nói đến việc kiểm tra nhiều sổ sách thế này, kiểm tra không hết nổi đâu.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp vị Vương gia mới này rồi. Ngô Bình chia ra ba nghìn ý nghĩ, mỗi ý nghĩ rà soát một quyển sổ, sau đó tổng hợp lại. Trong đại sảnh, tất cả sổ sách tự động lật trang giữa không trung. Chớp mắt, Ngô Bình đã nhớ được nội dung của ba nghìn sổ sách. Cứ như vậy, anh dùng nửa tiếng đồng hồ để rà soát hết tất cả sổ sách.
Thông tin của mấy chục nghìn sổ sách xuất hiện trong thức hải của anh, vô cùng rõ ràng!
Suy nghĩ vài giây, anh nói với Lam Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, sổ sách trong phủ có vấn đề. Theo tính toán của anh, những năm qua có ít nhất một phần ba tiền tài đã bị đám người này đút vào túi riêng".
Lam Hân Nguyệt cả kinh: "Một phần ba sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đây chỉ là tính riêng trên sổ sách, tình hình thực tế có lẽ còn nghiêm trọng hơn".
Lam Hân Nguyệt tức giận: "Đám khốn nạn này!"
Ngô Bình: "Không cần phải tức giận, để anh giải quyết".
Anh liếc quanh một lượt rồi nói: "Các vị quản sự, tôi cho các vị thời gian ba ngày, số tiền nên trả thì bù cả vào, không trả được thì viết giấy nợ. Đừng ai có ý nghĩ cầu may, nhất cử nhất động của các người đều không qua được mắt bổn Vương!"
Các quản sự thu chi đều hoảng hốt, lẽ nào bị anh phát hiện rồi sao?
Ngô Bình lấy ra một quyển sổ, hỏi: "Mỏ vàng tiên ở núi Đông Bình là ai quản lý sổ sách?"
Một quản sự thu chi vội nói: "Là tôi ạ!"
Ngô Bình nhìn ông ta: "Thu chi của mỏ vàng tiên có vấn đề. Trên này chỉ rõ, sản lượng vàng sau khi Chiến Vương mất đã bị giảm mất ba phần. Nhưng trên những sổ sách khác tôi phát hiện ra tiền chi trả cơm nước lại tăng, tiền mua công cụ khai thác cũng tăng lên nhiều, và nhiều manh mối khác nữa. Tôi có thể kết luận rằng, bây giờ sản lượng vàng ở mỏ vàng tiên đã tăng lên thêm ba phần so với lúc Chiến Vương còn sống. Cứ như vậy, các ông đã nuốt đến một nửa số lượng vàng tiên. Tôi nói có đúng không?"
Quản sự thu chi này đã câu kết với người phụ trách mỏ vàng, âm thầm ăn bớt rất nhiều vàng tiên để bán ra bên ngoài, ai nấy đều kiếm được tiền rủng rỉnh đầy túi. Bây giờ bị Ngô Bình vạch trần nên sợ đến mất mật, quỳ rạp xuống đất.
"Vương gia tha mạng! Tội của tôi đáng chết!"