Tất cả mọi người đều sửng sốt, Đào Như Tuyết cũng nhìn về phía Ngô Bình.
Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm trọng, anh nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất, hỏi: "Tại sao anh lại đánh lén tôi?"
Người đàn ông phun ra một ngụm máu, giận dữ nói: "Anh đang nói bậy! Tôi đánh lén anh khi nào vậy? Anh đột nhiên quay lại và đấm tôi! Như Tuyết, anh ta là cái quái gì vậy, sao anh ta dám đánh anh không lý do như thế?"
Ngô Bình không giải thích, chỉ cười lạnh.
Đào Như Tuyết lạnh nhạt nói: "Ngô Bình sẽ không nói dối tôi, sư huynh à, anh không nên đánh lén anh ấy. Anh ấy là một cao thủ võ học, anh chưa chết là may lắm rồi đấy".
Người đàn ông không khỏi sợ hãi, hóa ra Ngô Bình là một cao thủ!
Ma Đô cau mày, nói: "Anh Ngô, tại sao anh lại làm tổn thương sư đệ của tôi?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi nói rồi, chính anh ta đã tấn công tôi trước. Tôi không giết anh ta là nể mặt anh rồi đấy. Còn nói nữa thì tôi đánh cả anh luôn!"
Đây là sự kiêu ngạo của nhân tiên, nếu anh lý luận với tôi, tôi sẽ lý luận với anh. Nếu anh không lý luận với tôi, tôi sẽ đánh nhau với anh.
Sắc mặt Ma Đô rất tệ, hắn lờ mờ cảm thấy người đàn ông xuất hiện đột ngột này không dễ chọc vào! Nhưng ngay sau đó hắn kiềm chế cơn tức giận, lạnh nhạt nói: "Hẳn là hiểu lầm, mọi người đừng nóng giận".
Họ tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua rừng trúc rồi đến một sân rộng. Họ vào trong phòng khách ngồi xuống, người phục vụ bưng trà và hoa quả đến.
Ngô Bình không khách sáo, anh lấy một nắm hạt dưa vừa ăn vừa quan sát xung quanh. Anh cảm thấy những người này đều rất kỳ lạ, trông không giống như đang tham dự một bữa tiệc.
Ma Đô nói, “Các vị sư huynh, sư tỷ, tôi đi một lát rồi quay lại ngay", nói xong hắn đi trước.
Ngay khi hắn rời đi, một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi mặc chiếc váy đỏ tươi cười hỏi: "Như Tuyết, bạn trai của em đến từ đâu vậy?"
Đào Như Tuyết: "Anh ấy là người tỉnh này".
Sư tỷ nói: "Là dân địa phương à, tốt lắm. Vậy nhà cậu Ngô đây làm nghề gì?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi là bác sĩ, nhà tôi làm kinh doanh".
Sư tỷ mỉm cười, nói: "Tôi tên là Tống Vân, tôi là sư tỷ của Như Tuyết, nhà chồng tôi ở Thạch Thành".
Ngô Bình không có hứng thú tán gẫu với người phụ nữ này, vì vậy anh nói với Đào Như Tuyết: "Như Tuyết à, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, chúng ta đi xem một chút đi".
Đào Như Tuyết biết anh có chuyện muốn nói nên gật đầu, đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Khi đến chỗ không người, Ngô Bình thì thào: "Như Tuyết, những người này rất kỳ quái. Hơn nữa, không phải sư huynh của em ở tỉnh G sao? Sao lại đến tỉnh K tổ chức tiệc?"
Đào Như Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cũng ngạc nhiên. Đáng lý ra hắn sẽ tổ chức một bữa tiệc ở tỉnh G, hoặc ở Biên Nam. Tổ chức ở tỉnh K thì không hợp lý lắm".