Ngô Bình đáp: “Không ngon. Nhưng uống đan này vào có thể giúp sức mạnh Nguyên Anh tăng lên đáng kể. Đợi đến khi ngưng tụ Thần Anh, đây sẽ là vật đại bổ”.
Dứt lời, anh cất toàn bộ Thần Linh Đan. Quảng Tế nuốt nước bọt rồi bảo: “Cho tôi một viên uống thử xem. Tôi sẽ dùng thứ này để trao đổi”.
Nói đoạn, ông ấy lấy một vật kỳ lạ ra.
Ngô Bình nhìn nó chăm chú. Đó là một rễ cây đã chết, trên bề mặt rễ có những vết phù văn kỳ lạ, trong rễ có một sức sống cuộn trào mãnh liệt.
Cầm lấy rễ cây, anh hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Quảng Tế đáp: “Không rõ. Tôi đã phát hiện nó cách đây ba trăm năm. Vật này rất có ích cho việc tu hành. Nếu không nhờ sự giúp sức của nó, tôi sẽ không có được tu vi như ngày hôm nay”.
Ngô Bình hỏi: “Nó đã giúp ông như thế nào?”
Quảng Tế trả lời: “Nắm nó trong tay, có thể giúp tâm trí tĩnh lại. Năng lực bên trong nó có lợi ích rất lớn cho cơ thể”.
Ngô Bình ném ngay cho ông ấy một viên Thần Linh Đan: “Cho ông một viên”.
Cất rễ cây vào, Ngô Bình quay lại chùa Đại Thiền để gặp đám người Quảng Tuệ. Khi đi qua một ngôi viện, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn giật mình đẩy cửa vào trong.
Vừa bước chân vào viện, anh đã nhìn thấy Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền, và cả đám người Lý Long Thần đều có mặt. Nhác thấy Ngô Bình, Diệp Huyền cười bảo: “Mọi người đã chờ tiền bối cả buổi trời rồi đấy. Tiền bối đi đâu thế?”
Hoá ra họ đã đến từ ban ngày, nghe nói Ngô Bình cũng có mặt nên đã ở đây chờ anh.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh cũng đến tham gia đại hội võ lâm sao?”
Diệp Thiên Tông cười bảo: “Anh cho Diệp Huyền đi cọ xát một chút. Sư đệ đến thật đúng lúc, mấy ngày này cậu hãy chỉ bảo Diệp Huyền nhiều hơn nhé”.
Ngô Bình quan sát Diệp Huyền. Những ngày qua, anh ta đã tu hành rất chăm chỉ, nay đã trở thành Võ Thánh bằng nỗ lực của mình.
Anh gật đầu: “Khá đấy. Khi nào rảnh, tôi sẽ giúp anh đả thông Linh Khiếu và Thần Khiếu còn lại”.
Diệp Huyền cả mừng: “Cảm ơn tiền bối”.
Lúc này, nhị sư huynh Dương Mộ Bạch cũng đến nơi, theo sau là vài đồ đệ, đồ tôn.
Sau khi chào hỏi, Dương Mộ Bạch bảo: “Sư đệ à, anh đang định tìm cậu đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy sư huynh?”
Dương Mộ Bạch gật đầu: “Anh nhận được tin, sau đại hội võ lâm này, rất có thể bọn họ sẽ thủ tiêu Thiên Long”.
Ngô Bình có nghe Quảng Tuệ nhắc đến chuyện này, bèn bảo: “Thủ tiêu ư? Xem ra có kẻ không muốn em tiếp tục quản lý Thiên Long rồi”.
Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, nghe nói đại hội võ lâm lần này sẽ có thầy dạy của học viện Võ Đạo tham gia”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thầy của học viện Võ Đạo cũng tham gia ư?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Đại hội võ lâm lần này, nói trắng ra là một cuộc cải tộc. Sẽ có rất nhiều người lui khỏi đài, cũng sẽ có rất nhiều người bước lên đài. Sư đệ à, mấy người chúng ta đều sẽ bị vứt bỏ”.
Diệp Huyền cau mày: “Ông nội, theo lý mà nói thì không đâu ạ. Tiền bối là đệ tử Thục Sơn, tu vi lại cao, phía trên đâu có lý do gì mà không trọng dụng tiền bối?”
Diệp Thiên Tông khẽ thở dài: “Họ chỉ dùng người của họ thôi. Họ sẽ không tin tưởng những người nằm ngoài vòng của họ đâu”.