Ngay sau đó, Bao Thái đã bay ngược ra sau như cái bao cát, không hề có cơ hội ra tay, thậm chí còn va vào Niên Tả Đạo.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, cả Bao Thái và Niên Tả Đạo đều bị gãy xương, máu chảy lênh láng rồi nằm im dưới đất với vẻ vô cùng hoảng sợ.
Đạo sĩ kia sợ quá đứng yên tại chỗ run rẩy.
“Đại tông sư tha mạng”, đạo sĩ nhìn sang Ngô Bình rồi quỳ xuống.
Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đi tới cạnh Bao Thái và Niên Tả Đạo rồi vén tay áo của Bao Thái lên, chiếc súng lộ ra, anh cười lạnh nói: “Ám sát đại tông sư, thế mà các người cũng dám nghĩ tới!”
Niên Tả Đạo hộc máu nói: “Đại tông sư, chúng tôi sai rồi, xin tha mạng!”
Ngô Bình hỏi: “Đây là ý của ai?”
Bao Thái đã bị thương khá nặng nên không thể nói chuyện, Niên Tả Đạo vối đáp: “Là Bao Thái! Ông ấy hỏi tôi có ám khí nào không, tôi bảo có thì ông ấy hỏi mượn tôi ám khí để ám sát đại tông sư”.
Ngô Bình tháo chiếc súng trên tay Bao Thái xuống, sau đó ném mạnh lên tường, chiếc súng phát nổ, một viên đạn gai nhọn bắn ra. Vì được thiết kế đặc biệt nên vận tốc ban đầu của nó ngang với vận tốc âm thanh, trọng lượng thì gấp năm lần đạn bình thường, động năng thì mạnh hơn 30 lần.
Chiếc gai găm sâu vào tường, ngay khi tiếp xúc với tường, mặt trên của nó đã tách ra thành 20 cái gai ngược! Nếu găm vào cơ thể người thì cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu nổi và bỏ mạng ngay!
Ngô Bình cau mày rồi ngoảnh lại Niên Tả Đạo: “Ông thiết kế thứ này à?”
Niên Tả Đạo vội gật đầu: “Vâng, đây là phát minh của tôi, ngày xưa tôi chuyên nổ mìn và thích nghiên cứu về bom đạn”.
Ngô Bình: “Nhân tài!”
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là bị phế tu vi và ngồi tù 20 năm”.
Niên Tả Đạo hoảng sợ rồi vội cầu xin: “Đại tông sư, tôi sai rồi! Xin cậu đừng phế tu vi của tôi”.
Ngô Bình: “Bình tĩnh, còn điều kiện thứ hai nữa. Từ giờ trở đi, ông phải làm việc cho tôi, chuyên mảng cải tạo vũ khí. Tôi là đội trưởng của Hắc Thạch thuộc Thiên Long, cũng là người của Giang Nam Đường thuộc Thần Võ Ti, có lẽ thứ ông cải tạo có chút tác dụng với cấp dưới của tôi”.
Niên Tả Đạo sáng mắt lên: “Tôi đồng ý đi theo đại tông sư! Tôi sẽ trung thành tận tuỵ, nghe lời đại tông sư tuyệt đối!”
Đạo sĩ kia thấy Niên Tả Đạo nịnh bợ Ngô Bình thì cũng nói ngay: “Đại tông sư, tôi cũng vậy”.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh nhìn sang đạo sĩ đó thì thấy ông ta trông hơi hèn mọn, không giống người tốt nên hỏi: “Ông biết làm gì?”
Đạo sĩ đáp: “Tôi là Tôn Khải Nguyên, am hiểu hạ độc và chế độc, tôi từng nghiên cứu ra hơn 300 loại chất độc, nhiều độc tố còn không kiểm tra ra được”.
Ngô Bình gật gù, đúng là có nhiều chất độc không kiểm tra ra được, vì xã hội chỉ quen với ngần ấy chất độc thôi, trong khi đó có rất nhiều triệu chứng và cơ chế tác dụng của độc tố bí ẩn mà họ không thể biết. Vì vậy tuy nhiều người bị trúng độc, nhưng do đó là một chất độc lạ nên cuối cùng vẫn bị quy thành bệnh lạ.
Ngô Bình lập tức thấy hứng thú với người này: “Đứng dậy đi rồi nói chuyện”.
Tôn Khải Nguyên đứng dậy sau đó nịnh nọt: “Cảm ơn đại tông sư”.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông học chế tạo độc từ ai?”