Ngô Bình không khách sáo: “Bớt lảm nhảm đi, bảo bưng hết lên thì cứ bưng đi!”
Phục vụ chạy vào bếp, chốc lát sau đã mang thịt thú, tay gấu, gà nướng, thịt dê... lên hết.
Ngô Bình xé xuống một cái đùi gà, ăn vào thì thấy mùi vị cũng tạm. Thoáng chốc bàn đã được lấp đầy, may mà lượng món ăn của tiệm này không nhiều lắm, bằng không Ngô Bình còn phải ghép thêm cái bàn lớn nữa, bằng không thì chẳng còn chỗ để.
Khách những bàn khác thấy Ngô Bình gọi nhiều như thế thì đều lắc đầu như đang nghĩ cậu là thằng ngốc.
Liễu Mỵ nhắc nhở: “Công tử, tôi cảm thấy nơi này có vấn đề!”
Ngô Bình: “Tôi cũng nhận thấy được. Đồ những người khác gọi rất ít, hơn nữa ăn cũng không nhiều. Quái lạ, rõ ràng mùi vị không dở, vì sao họ không ăn? Hơn nữa đây đều là người tu hành, sức ăn phải rất mạnh, gọi chút xíu như thế nào đủ ăn!”
Cậu vừa nói xong, mặt đất bỗng rung chuyển, bốn con quái vật thân người Đầu hổ xuất hiện trên đường. Chúng cao hơn ba thước, thân hình khổng lồ, giẫm cho mặt đất rung chuyển.
Đám người Đầu hổ này vào tiệm ăn, ánh mắt quét qua rồi tiến lên.
Thanh Ngưu nhìn đám người Đầu hổ này thì truyền âm: “Công tử, những tên này là tộc Đầu hổ của thú tộc, thích bắt người làm nô lệ và thức ăn. Những tên này thích thức ăn có sức ăn mạnh và nô lệ có sức lớn, thảo nào những kẻ này không dám ăn nhiều, chắc là lo bị đối phương nhằm vào”.
Ngô Bình nhíu mày, lúc này cậu mới cảm giác được là Nhân tộc ở Thánh Cổ này có địa vị không cao, ngay cả một đám Đầu hổ cũng dám nhắm vào Nhân tộc.
Thấy tộc Đầu hổ, phục vụ đã trốn đi, thực khách trên bàn cũng cúi đầu.
Lúc này, một tên Đầu hổ đi tới trước bàn Ngô Bình, vươn tay túm Liễu Mỵ rồi cười hô hố: “Con ả này trắng nõn chắc vị ngon lắm!”
Bốp!
Tay vừa rơi xuống, Ngô Bình đã tung chưởng.
Tay tên Đầu hổ đau đớn, gã giận tím mặt, phát ra tiếng hổ gầm, há mồm định cắn Ngô Bình.
“Chạy mau!”
Những người còn lại thấy Ngô Bình dám chống lại tộc Đầu hổ thì đều chạy trốn, trong tiệm chỉ còn lại đám Ngô Bình và bốn tên Đầu hổ.
Thấy tên Đầu hổ muốn ăn mình, Ngô Bình rút Bạch Hổ Kiếm Tiên rồi, kiếm quang loé lên, đầu của tên kia bị chém xuống.
Ba tên Đầu hổ còn lại hoảng hồn, thấy Ngô Bình lợi hại như thế thì xoay người bỏ chạy. Kiếm trong tay Ngô Bình bay múa, ba tên kia còn chưa chạy xa thì đầu cũng rơi xuống đất, chết thảm bên đường.
Chém xong, Ngô Bình gọi phục vụ: “Ra đi!”
Phục vụ há miệng, run rẩy đi tới: “Công tử cần gì?”
Ngô Bình hỏi: “Những tên Đầu hổ kia tới từ đầu, sao lại đến trấn bắt người?”
Phục vụ nói: “Ngàn dặm về phía tay có một tộc Đầu hổ định cư, mới tới khoảng hơn năm trước, sau đó người chung quanh đều sống trong cảnh khổ sở, thường có kẻ bị bắt làm nô lệ, thậm chí ăn sạch”.
“Nơi này không có Nhân Vương à?”, cậu hỏi.
Phục vụ cười khổ: “Vốn là có một Nhân Vương nhưng đã bị dị tộc chém chết. Sau đó chúng ta không còn ai bảo vệ, bằng không cũng không không rơi vào cảnh này”.
Ngô Bình: “Tộc Đầu hổ chiếm giữ chung quanh, có bao nhiêu người?”
Phục vụ: “Tôi cũng không rõ, khi Nhân Vương còn sống đã từng thống kê, khi đó có hơn một tỷ!”
Nói tới đó, phục vụ vội nói: “Công tử, các người mau chạy đi, nhiều Đầu hổ sắp chạy tới rồi, khi đó các vị đi không được đâu”.
Trong lòng Ngô Bình tức giận: “Tới ai tôi giết sạch!”
Cậu ngồi xuống bảo phục vụ mang rượu lên.
Phục vụ hết cách, hắn ta cũng muốn chạy, hiện tại chỉ có thể đi chuẩn bị rượu cho Ngô Bình.
Liễu Mỵ thở dài: “Thánh Cổ đại lục này quá tàn khốc, con người lại trở thành đồ ăn của dị tộc!”