Thánh Thiên Cương ra lệnh, rồi nhanh chóng lao ra chiến đấu.
Tốc độ của hắn ta cực kỳ nhanh, tiên khí quanh người cuồn cuộn gào thét, la bàn trong tay tỏa ra tiên khí hóa thành một cái bàn tay to khoảng trăm trượng nhắm thẳng vào Thiên Ngô Cổ Công.
Bên kia, Phạm Văn Ngang cũng nắm chặt cây giáo dài, một giáo vừa xuất chiến, luồng tiên khí vô tận cuồn cuộn lao thẳng tới lưng Thiên Ngô Cổ Công.
Rầm... rầm... ngay sau đó, tiếng nổ rung trời bỗng vang lên.
Làn sóng xung kích mãnh liệt khiến nhiều Huyền Tiên bị đánh bay ra sau rồi ngã nhào xuống đất.
Tầng thứ ba quá đỗi rộng lớn, cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng chẳng chốn nào cho bọn họ trốn cả.
Tần Ninh đứng bên cạnh, quan sát vóc dáng hùng vĩ của Thiên Ngô Cổ Công.
Lúc này, nó đã lộ ra cả người, quan sát cẩn thận thì nó chỉ là một con rết màu vàng có nghìn cái chân mà thôi.
Vậy mà gọi là cổ trùng được à?
Con cổ trùng to lớn như vậy thì đã ăn bao nhiêu máu thịt mới có thể phát tướng đến mức đó chứ?
Phạm Văn Ngang và Thánh Thiên Cương thay nhau tấn công, cả tầng thứ ba khắp nơi khắp chốn đều cuồn cuộn tiên khí, tường đầy vết nứt.
Thế nhưng thân tháp cổ này lại vô cùng chắc chắn, dưới sự công kích của hai Cửu Thiên Huyền Tiên mà vẫn không thấy có chút mảy may tổn hại nào.
Mà trên lưng con Thiên Ngô Cổ Công kia lóe sáng màu vàng, dưới sự tấn công dồn dập của cả hai người vậy mà lưng nó vẫn không chút vết thương nào.
“Này...”, mọi người thấy cảnh đó, lòng chợt chết lặng.
Hai vị Cửu Thiên Huyền Tiên cùng tấn công nó mà cũng không thể làm nó bị thương chút xíu nào cả, bọn họ phải làm sao đây?
“Những kiểu Thú tộc như con rết kia thì lực phòng ngự ở lưng thường rất mạnh, thử tấn công vào chân nó xem!”
Thánh Thiên Cương nhìn về phía hơn mười Huyền Tiên, nói: “Các ngươi đừng đứng ngơ ra đó, mau ra tay đi”.
Các Huyền Tiên và Bắc Đấu Nghiễn lần lượt lao lên.
Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đứng cạnh Tần Ninh, vài vị cường giả Huyền Tiên hậu kỳ đi theo bọn họ cũng đã tham chiến.
Hơn hai mươi người bao vây tấn công Thiên Ngô Cổ Công.
Trong nháy mắt, tất cả để nhắm tới hai hàng chân bên sườn của Thiên Ngô Cổ Công.
Phụt phụt... máu tươi nhỏ xuống giàn giụa, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
“Khá ổn đấy!”
Một vị cường giả cảnh giới Huyền Tiên tứ thai vui mừng nói.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười tươi rói trên gương mặt trở nên cứng ngắc.
Một chân của Thiên Ngô Cổ Công bị chặt đứng, máu màu vàng chảy xuống, dính ngay người nọ, chỉ trong nháy mắt đã ăn mòn sạch cái đầu của người đó
Chạy không kịp là chết chắc! “Trong con cổ trùng này có độc, đừng để máu nó dính lên người”.
Phạm Văn Ngang hét lớn.