Tần Ninh lúc này bước ra, sát khí bừng bừng, ép sát ba người.
“Rút!”
Một người trong đó thấp giọng quát.
Chuyện đã đến nước này thì không thể làm gì được nữa, nếu cố tình tiếp tục thì bọn họ sẽ mất mạng tại đây mất.
Cứ tưởng rằng đây là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp.
Nhưng không ngờ rằng, tuy là năm người Tần Ninh không mang theo bất kỳ hộ vệ nào, nhưng Tần Ninh này lại mạnh mẽ hơn bọn họ.
“Bây giờ mà chạy đi thì khó lắm đấy!”
Tần Ninh nhìn ba người, bước ra một bước.
Mặt đất bắt đầu cuộn trào, chân voi lập tức xuất hiện.
“Chúng ta muốn đi, ngươi cản được sao?”
Một người lạnh lẽo quát.
Sau đó, chỉ thấy người đó bước ra, hét lên.
Đại trận trên không bỗng nhiên biến ảo, đất trời bị đại trận bao trùm đột nhiên trở nên ảm đạm.
Thấy cảnh này, Tần Ninh nhướng mày.
“Đại thánh trận cấp bảy, Già Thiên Vẫn Thạch Trận!”
Lời này vừa ra, ba người lập tức tái mét mặt mày.
Sao Tần Ninh lại biết?
“Cần chuẩn bị ít nhất là ba đến năm ngày cho thứ này đấy nhỉ?”, Tần Ninh nhìn ba người, nói tiếp: “Các ngươi thật sự cho rằng, trong lúc các ngươi bố trí trận pháp thì ta không cảm nhận được một chút gì về sự tồn tại của các ngươi à?”
Nghe được lời nói ảo diệu của Tần Ninh, cả ba cảm thấy trái tim hơi rung lên.
Mọi chuyện tuyệt đối không hề đơn giản như thế.
“Già Thiên Vẫn Thạch Trận có thể ngưng tụ thánh lực thiên địa, có thể dồn sức mạnh khổng lồ vào một hòn đá bình thường rồi ném ra, cho dù là Thánh Vương mà bất cẩn thì cũng sẽ bị đập cho ra bã luôn”.
“Đã vậy thì chúng ta thử so uy lực xem sao?”
Tần Ninh nói xong, hai tay hợp thành hình chữ thập, vô số thánh văn lúc này xông lên trời, mạnh mẽ chen vào đại trận kia.
Mà bên ngoài đại trận, mười ấy người lúc này đột ngột bị xé tan cơ thể, hóa thành sương máu, còn không phát ra âm thanh nào.
Chỉ còn ba người lúc này đang ngơ ngác.
Còn có thể như thế này?
Không ngờ lại làm được như vậy?
Trong nháy mắt khống chế lại đại trận mà bọn họ tốn ba ngày bố trí...