Vô địch hậu thế đó!
Một vị huyền cảnh Tạo Hóa tuyệt đối là sự tồn tại vô địch ở Cửu U đại lục.
Nhưng vào đến miệng Tần Ninh thì đều là đồ chơi nhỏ.
Tần Ninh cất bước đi vào tông môn, một ít đệ tử tức thì nhịn không được mà vây quanh sư tử đá nhìn trái ngó phải.
Nhưng khi chạm vào hay quan sát thế nào đi nữa thì cũng chỉ là sư tử đá cực kỳ bình thường mà thôi.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này lại hiểu.
Năm đó, khi ở đế quốc Bắc Minh, học viện Thiên Thần có bốn trụ Thông Linh, mọi người chỉ nói là trân bảo mà lão tổ lão tổ học viện Thiên Thần lưu lại.
Nhưng mấy vạn năm qua đi, không một ai có thể lay động vạn phần.
Tất cả mọi người dần dần quên mất.
Thế nhưng Tần Ninh lại dễ dàng chiêu động bốn món thánh trụ.
Bây giờ nghĩ lại, có thể mấy vạn năm về sau, Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục, hai con sư tử đá này cũng sẽ tràn ngập truyền kỳ!
Trong đại điện Thanh Vân.
Mọi người tề tụ ở đây.
Tần Ninh vung bàn tay lên, nói: “Lý Nhất Phàm, 36 viên huyền đan Tam Vị có thể đúc thành 36 võ giả cảnh giới Tam Vị, ngươi tới xử trí phân phối đi!”
Tần Ninh không nói thì thôi, một khi nói ra sẽ làm người ta kinh ngạc đến chết.
Nghe vậy, Lý Nhất Phàm hai tay run run nhận lấy bình ngọc.
Huyền đan Tam Vị!
Huyền đan chỉ tồn tại ở truyền thuyết, Tần Ninh... lấy từ đâu?
Từ từ, Tần Ninh nói tiếp: “Có thể không lâu sau về sau, chúng ta sẽ khai chiến với Ma tộc dưới lòng đất, các ngươi đều cần tăng thực lực lên, nếu không, tông môn phát triển mạnh mẽ mà bồi dưỡng một đám sâu mọt thì khó mà làm được!”
“Vẫn là câu nói kia, Thanh Vân tông không được gây sự, thế nhưng cũng không sợ chuyện gì, nếu như phản bội, dù có cách xa nghìn vạn dặm, Tần Ninh ta vẫn có thể một kiếm chém giết”.
Những chuyện khác, Tần Ninh lười hỏi nhiều.
Những chuyện quản lý này cứ giao cho mấy người Lý Nhất Phàm là được, đại tân sinh võ giả, mấy người bọn họ mới là tương lai của Thanh Vân tông.
Thanh Vân tông mạnh mẽ mới có thể quan tâm Bắc Minh, mà Bắc Minh mới có thể quan tâm Tần gia.
Hắn chỉ cần đứng trang nghiêm uy nghiêm, kinh sợ mọi người là đủ.
“Sư tôn...”
Lúc này, một tiếng khóc lóc vang lên.
Bên ngoài đại điện, Thạch Cảm Đương quần áo rách mướp, toàn thân dính đầy bùn đất, quỳ xuống thảm thiết.
“Sư tôn, khinh người quá đáng mà...”
Vào giờ phút này, Thạch Cảm Đương làm gì còn tư thái khoe mẽ, kênh kiệu như ban nãy nữa.
“Sư tôn, người phải làm chủ cho con, khinh người quá đáng, oan ức quá...”
Thạch Cảm Đương nước mắt nước mũi đầm đìa mà kể lể.