Nghe hắn nói vậy, Cảnh Vân Hà ngớ người ra.
Tên này... đang nói cái quái gì thế?
Đầu óc có vấn đề à?
"Đại nhân!"
Cảnh Dung thấp giọng nói: "Dù ở trong hiểm cảnh nhưng hắn vẫn có thể sử dụng Huyết Trì đại trận cho mục đích của mình, trước đó còn giết hơn mười vị Tiểu Thiên Tôn và Đại Thiên Tôn nữa...", sắc mặt Cảnh Vân Hà có chút lạnh lùng.
"Các vị!"
Cảnh Vân Hà lên tiếng: "Tất cả mọi người tụ tập ở đây là vì bảo vật, nếu như bây giờ chúng ta có chung kẻ thù, thì chi bằng hợp tác với nhau giết tên kia trước".
"Ai sợ chết thì cứ bước ra!"
Cảnh Vân Hà nói: "Nhưng mà, người ở lại, nếu không bỏ sức ra thì cũng phải chết!"
Nói xong, trong cơ thể Cảnh Vân Hà toát ra luồng khí tức mạnh mẽ.
Đó là thực lực Tiểu Thần Tôn hậu kỳ.
Đồng thời, bên phía nhà họ Tề cũng có một ông lão chầm chậm bước ra, thực lực cũng là Tiểu Thần Tôn hậu kỳ.
Trong Thiên Hồng Bang, trước Hồng Hãn là một người đàn ông cường tráng, người nọ cũng bày ra khí thế của mình.
Tiểu Thần Tôn! Ở đất Cửu Châu này, chỉ có những thế lực lớn mới xuất hiện cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn.
"Như vậy rất tốt!"
Cảnh Vân Hà nói: "Không có ai đi nhỉ, vậy thì mọi người đều đồng ý hợp tác với nhau giết tên kia trước".
Tần Ninh quan sát xung quanh.
Người chết vì của, chim chết vì ăn, quả thật không sai chút nào.
"Nếu tất cả đều đã muốn tự sát thì để ta giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện".
Tần Ninh mỉm cười, tay sờ lên Viêm Ma Hùng đang ở trên vai, cười bảo: "Ngươi nằm đó cho chắc nhé, có rơi xuống thì ta cũng mặc xác ngươi đấy".
Viêm Ma Hùng hờn dỗi dùng móng vuốt bám vào Tần Ninh.
"Hãy nếm thử sức mạnh của Huyết Trận mà người xưa để lại đi!"
Tần Ninh dứt lời.
Cơ thể hắn bùng nổ khí thế.
Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Từng đợt trận văn ngưng tụ.
Ngay lập tức, bên trong Huyết Trì.
Luồng dao động khủng khiếp lan ra.
Âm thanh ầm vang liên tục vang lên.
Gầm... một tiếng hô to bỗng vang lên.