Hai tầng này cũng có khác biệt to lớn.
Nếu hắn ta không phải võ giả tinh mệnh thì đã sớm mất mạng sau hai lần tấn công của Liễu tiên sinh rồi.
Đầu càng thêm nặng hơn, Dương Thanh Vân nắm chặt tay, chỉ phun ra máu tươi, không nói được thành lời.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ở bên cạnh cũng bị giáo dài ghim vào người, sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhưng không thoát được trói buộc của giáo dài.
Lúc này, Ôn Hiến Chi nhìn thấy tất cả, đứng tại trước mặt Tần Ninh, không hề di chuyển.
Khô Huyết Thánh Thương bị nắm trong tay, Ôn Hiến Chi lúc này chỉ chứa đầy tức giận chứ không có nửa phần e ngại.
“Ngươi vẫn không tránh ra à?”
Liễu tiên sinh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, cười nhạt một cái nói: "Đồ đệ của Tần Ninh đúng là khác thường, biết rõ phải chết nhưng vẫn muốn đi vào chỗ chết?”
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao lúc này cũng là quanh quẩn ở bên cạnh Ôn Hiến Chi, nhìn chằm chằm Liễu tiên sinh.
“Không tránh ra thì chết cùng sư tôn ngươi đi!”
Liễu tiên sinh nắm chặt bàn tay, nhất thời, không gian xung quanh Ôn Hiến Chi tựa như bị đông cứng.
Tiếng tạch tạch vang lên không ngừng, Ôn Hiến Chi cảm giác được bản thân mình cũng đang bị phong cấm.
Nhưng lúc này, Ôn Hiến Chi khẽ quát một tiếng, hai tay cầm Khô Huyết Thánh Thương vung ra.
Oanh... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Thân thể Ôn Hiến Chi dường như bài trừ được phong cấm của Liễu tiên sinh.
“Ái chà?”
Liễu tiên sinh níu mày, không khỏi nói: “Thế mà cũng bỏ được phong cấm của ta? Khô Huyết Thánh Thương, đế khí của Vị Ương Thánh Đế, xem ra ngươi khống chế không tệ, Tần Ninh có vẻ đối xử rất tốt với các ngươi đấy...”
“Nói nhảm nhiều quá”.
Ôn Hiến Chi hừ lạnh, nắm chặt bàn tay, tiếng nổ lại vang lên lần nữa.
“Giết!”
Một câu hét lên, Khô Huyết Thánh Thương quét qua, ánh thương huy động, phô thiên cái địa, bay thẳng về chỗ Liễu tiên sinh.