Có thứ nhô lên khỏi dung nham.
Vào lúc này, một con giao long với một bóng người trên đầu nó xuất hiện.
"Vô Ngân ca!"
Quân Phụng Thiên vô cùng mừng rỡ.
Tần Ninh liếc mắt nhìn về phía hắn ta, thầm cười trong bụng.
Nhưng khi Quân Phụng Thiên nhìn kỹ hơn lại tái cả mặt.
Bởi vì Tần Ninh đang đứng trước mặt hắn ta rất khác biệt so với trước đây.
Khí chất toát lên từ thần thái đến cử chỉ đều khác hẳn.
Dường như thấp thoáng hắn có mối liên quan gì đó với không gian nơi đây vậy.
Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ, lạ lùng.
"Ca, huynh thay đổi rồi à?"
Quân Phụng Thiên nhìn Tần Ninh và quan sát hắn từ trên xuống dưới, thấy chỗ nào Tần Ninh cũng khang khác.
Cảnh giới của hắn đã từ Thiên Tiên nhị phẩm đến cảnh Thiên Tiên tam phẩm.
Cảnh giới tăng một phẩm cũng chẳng có gì to tát nhưng toàn thân hắn cứ như đã thăng hoa vậy.
"Nhìn gì đấy?"
Tần Ninh không khỏi cười nói.
"Thấy huynh cứ là lạ sao đó, ca!"
Quân Phụng Thiên khó hiểu nói: "Sao cảm giác rất... rất...", Tần Ninh chỉ mỉm cười chứ không nói, lảng sang chuyện khác ngay: "Đi thôi".
"Đi đâu?"
"Đi lên đã rồi hẵng tính".
Quân Phụng Thiên nhảy lên đầu giao long.
Giờ phút này, hơi nóng như đổ lửa xung quanh đã biến mất tăm.
Quân Phụng Thiên cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu.
"Thế là Bát Hoang Ly Thiên Viêm thần phục huynh rồi sao?
Ca!"
"Ừm".
"Đây là bản thể của nó à?"
"Đương nhiên không phải rồi".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Bản thể của bất kỳ ngọn lửa nào cũng là lửa cả, chẳng qua những ngọn lửa như Địa Hỏa, Thiên Hỏa, Tiên Hỏa, Thần Hỏa có thể bộc lộ thành những hình thái khác nhau mà thôi".