Mà trong khu Tây Vực, thế lực hùng mạnh nhất chính là Đại Nhật Sơn.
Lúc này, Thạch Cảm Đương lật bản đồ xem, rồi nói: "Sư tôn, Đại Nhật Sơn ở phía tây của Tây Vực, hình như đó là một vùng núi lửa đã tắt từ lâu".
"Ừ!"
"Chúng ta cứ đi thẳng tới đó có sao không?"
"Đi thôi!"
Thạch Cảm Đương không nhịn được bèn nói: "Vậy nếu như người của Đại Nhật Sơn coi chúng ta thành kẻ ngốc rồi đuổi ra thì làm sao giờ?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.
"Thực lực của ngươi là cảnh giới Địa Thánh tam phách đấy, sức mạnh hiện tại đã mạnh hơn cảnh giới Địa Thánh nhất phách rồi, còn thực lực của ta là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, ngươi cho rằng Đại Nhật Sơn sẽ đá chúng ta ra ngoài à?"
"Vả lại, chúng ta còn có lệnh bài nữa".
Lệnh bài gì?
Thạch Cảm Đương không dám hỏi thêm câu gì.
Dù sao, sư tôn bảo cái gì thì cứ làm thế đi! Lúc này, hai thầy trò lại tiếp tục cuộc hành trình đi về hướng tây.
Dọc đường đi, thành trì dần trở nên nhiều hơn.
Thế nhưng, hai người vẫn lựa chọn đi vòng qua thành trì, đi vào trong nơi rừng núi.
Hôm nay, trong khi cả hai đã dừng chân ở một mảnh rừng, hứng trí nướng thịt, cả hai uống rượu, ăn thịt no say, vô cùng thích ý.
"Sư tôn, rượu nhà này không được rồi, nó không ngon như rượu của nhà kia".
Thạch Cảm Đương cắn một miếng thịt thật to, miệng vương đầy dầu mỡ nói.
"Tên nhãi nhà ngươi nên biết đủ đi, có ăn có uống là tốt lắm rồi!"
Tần Ninh nhấp một ngụm rượu, rồi cười nói: "Trước kia, cuộc sống của sư tôn ngươi giống thế đấy, ung dung tự tại, từ khi có đám đệ tử các ngươi, ngày ngày làm ta hao tâm tổn sức, nên cũng không còn thời gian thư thả thỏa thuê như vậy".
Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Lẽ nào không phải là do sư tôn bị Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt đào khoét thân thể, nên mới không còn sức để uống rượu ăn thịt sao?"
"Cút đi!"
Tần Ninh cười mắng: "Họ đều rất thông minh, hiểu lý lẽ, không cần để ta phải lo lắng quá nhiều, nhưng các ngươi thì..."
"Con và Dương Thanh Vân đều rất lợi hại đó, vật vướng chân duy nhất chính là Lý Nhàn Ngư, mà mắt Vãng Sinh của tên nhóc kia cứ như gian lận ấy, không sao đâu!"
Tần Ninh nhẹ nhàng mỉm cười.
"Thời gian thừa thãi đó chi bằng người quan tâm đến con nhiều chút đi!"
Thạch Cảm Đương nói thầm.
"Tên nhãi ranh này, ta mà không quan tâm ngươi thì dẫn ngươi đi theo làm gì?
Ta mà không quan tâm đến ngươi thì đã cho ngươi ở lại làm trợ thủ cho Dương Thanh Vân rồi".
Thạch Cảm Đương phản bác nói: "Người dẫn con đi theo là quan tâm Thanh Vân, người muốn nhìn Thanh Vân tự mở cho mình một mảnh trời riêng thì có".
"Tin hay không nào, bây giờ mà Dương Thanh Vân xảy ra chuyện, con dám cá người sẽ lập tức quay đầu trở lại".
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, siết chặt nắm đấm, cười nói: "Hình như cảm giác cảnh giới cao hơn ta nên tranh luận cũng cứng cáp hơn rồi nhỉ?"
"Không dám ạ".
Lúc này, Thạch Cảm Đương vội vàng nói: "Sư tôn, ăn thịt, ăn thịt thôi...", Tần Ninh cười mắng: "Đặt Dương Thanh Vân ở nơi đó, hắn ta có thể tự lo cho bản thân của mình được, ta rất yên tâm, nhưng ngươi thì... làm ta lo lắng lắm".
"Con đâu có ngốc...", trong khi hai người cười đùa vui vẻ, chẳng bao lâu sau, thịt nướng đã dần đến miếng cuối cùng, rượu cũng đã dần chạm đáy.
Gương mặt của Tần Ninh có hơi ửng hồng.
"Sư tôn đang vui vẻ, để ta đàn cho ngươi nghe một bản!"
"Được được!"
Sau đó, Tần Ninh lấy Vẫn Nhật Cốt Cầm đang mang trên lưng xuống.
Tiếng đàn từ từ ngân vang.
Dần dần, theo tiết tấu của Tần Ninh, tiếng đàn kia dần dâng trào khí thế hào hùng, tựa như tiếng kỵ binh rong ruổi nơi sa trường... Thạch Cảm Đương nghe đến mê say.
Hai thầy trò ngồi nhìn nhau, tiếng nhạc du dương, khí thế sục sôi, thật khiến lòng người rung động.