Bọn họ đã mất đi Đường Minh sư huynh, không thể lại mất đi Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nữa!
“Giản Bác, Tấn Triết...”
Giờ phút này, Diệp Viên Viên đi ra, giữ chặt hai người, thấp giọng nói: “Tần Ninh đang cứu rồi...”
Nghe vậy, bọn họ đều nhìn Tần Ninh.
Dần dần, chỉ thấy hai bên tóc mai của Tần Ninh đang hơi trắng, thần sắc có vài phần mỏi mệt.
Thấy cảnh đó, tất cả đều sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Mà dần dần, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang dần dần khôi phục lại, da thịt đang đầy đặn như cũ.
Sau khi làn da đã căng hơn, mái tóc của bọn họ cũng dần dần có sức sống trở lại, không còn như cây khô héo úa nữa.
Mà Tần Ninh thì vô cùng bất ổn, ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.
“Tần Ninh”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vã đi lên nâng Tần Ninh.
“Được rồi!”
Tần Ninh lúc này hơi thở ra.
Thuật Đại Tác Mệnh lại được sử dụng!
Nhưng Tần Ninh đã không còn cách nào khác.
Được rồi?
Đám người Địch Nguyên, Giản Bác lúc này nhìn sang Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.
Tổ sư gia vừa làm gì vậy?
“Chàng liều lĩnh quá...”, Diệp Viên Viên đau lòng nói.
“Không sao đâu!”
Tần Ninh đáp: “Cảnh giới Thánh Vương có tuổi thọ gần hai mươi vạn năm, ta chỉ mới tiêu có bốn vạn năm mà thôi...”
Bốn vạn năm tuổi thọ!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, sắc mặt càng thêm phức tạp.
Tần Ninh nói thì nhẹ nhàng đấy, nhưng bốn vạn năm không phải con số nhỏ, mất đi thì dễ, muốn bù lại... càng khó hơn.
“Ưm?”
Mà sau đó, có một thanh âm yếu ớt vang lên.
Chỉ thấy ngón tay của Hạo Thiên khẽ nhúc nhích, hai mắt từ từ mở ra, nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang.
“Đây... là đâu...”
Hạo Thiên lẩm bẩm.
“Hạo sư huynh!”
Giờ phút này, đám Giản Bác vội vàng ngồi xuống, thấy Hạo Thiên tỉnh lại thì đều vui đến phát khóc.