"Đừng nói lời xui xẻo như thế".
Một người đứng bên cạnh mở miệng nói: "Không vượt qua nổi cũng phải xông lên, nếu không chỉ có thể chết hết ở chỗ này".
"Cảm ơn Tần công tử".
Lúc này, một người đàn ông mặc áo xanh nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Nếu không phải Tần công tử chém hết những Kim Ngô Vệ kia, bây giờ chúng ta đã là thi thể rồi".
Tần Ninh nhìn thanh niên một cái, lập tức nói: "Đừng nói lời cảm ơn sớm như vậy, bây giờ ta có thể giúp các ngươi, nhưng có lẽ tiếp theo sẽ không thể giúp các ngươi nữa!"
Mấy người nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lúc này, Tần Ninh tiếp tục bước lên phía trên.
Thử thách linh uẩn này cũng không phải là thực lực, mà là thiên phú.
Từ lúc ban đầu tượng đá tấn công đến khi Kim Ngô Vệ xuất hiện, thực lực của những con rối này có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
Đối mặt với linh giả cảnh giới nhất văn, sẽ có thể bộc phát ra thực lực của cảnh giới nhất văn.
Đối mặt với cảnh giới tam văn sẽ bộc phát ra thực lực của cảnh giới tam văn.
Lúc này Tần Ninh đi ra, năm người còn lại cũng bắt chước đi lên trên.
Chỉ là mới đi được vài chục bước, cầu thang phía trước đột nhiên tách ra.
Sáu lối đi hiện ra ở trước mặt sáu người.
Mỗi một lối đi đều có thể thông đến lầu các trên đỉnh núi, thông về hướng bóng người mặc áo bào màu vàng đứng đó.
"Đây là… muốn chúng ta nhất định phải tách ra...", sắc mặt một người trong đó trắng bệch, nói.
Nếu ở cùng với Tần Ninh, gặp phải nguy cơ tương tự thì bọn họ còn có khả năng biến nguy thành an.
Thế nhưng nếu hoàn toàn tách ra, vậy thì thật sự chỉ có thể dựa vào mình.