Vừa dứt lời, Tần Ninh liền bấm tay vung ra.
Cơ thể Thạch Tượng Quỷ Cổ dưới chân hắn đột nhiên run lên.
Ngay sau đó, trong cơ thể Thạch Tượng Quỷ Cổ lại phân chia ra thành từng viên đá nhỏ, đằng đằng sát khí lao về phương xa.
Các tộc nhân U Cổ tộc giãy giụa muốn sống trong ngọn lửa đều bị hòn đá nhỏ đánh gục.
Cố Thiên Ưng thấy một màn như vậy, trong mắt chỉ có thù hận vô tận.
“Tần Ninh!”
Hai mắt ông ta đỏ tươi, cả người hoá thành thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về hướng Tần Ninh.
Keng! Nhưng ngay sau đó, cơ thể ông ta giống như va chạm vào tường thành sắt thép, không thể tiến về phía trước được nữa.
Tinh thần lực bên ngoài cơ thể Tần Ninh làm cho vị Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên như ông ta cũng không thể di chuyển được.
“Ta cũng tiễn ngươi đi thôi!”
Tần Ninh nhấc tay lên.
Bóng dáng rồng phượng khổng lồ lơ lửng giữa không trung lập tức đáp xuống, mang theo cuồng phong vô tận, thổi đến trước người Cố Thiên Ưng.
Tiên khí và tinh thần khí khủng bố bùng nổ.
Sắc mặt Cố Thiên Ưng dữ tợn, thấy chết không sờn.
Cơ giận và sát ý với Tần Ninh đã khiến cho ông ta đánh mất lý trí.
Cho dù đối mặt với long phượng đang đáp xuống, Cố Thiên Ưng cũng không thay đổi sắc mặt, nắm chặt hai đấm, bùng nổ tấn công.
Ầm... Tiếng gầm rú rung thiên động địa vang vọng khắp trời đất.
Ngay sau đó, hai nắm đấm của Cố Thiên Ưng bị long phượng cắn nuốt, cả người ông ta cũng bị long phượng đánh tan.
Một vị Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên lại chết đi như vậy.
Lúc này trong mắt từng vị Cửu Thiên Huyền Tiên khác chỉ còn lại sợ hãi bi ai vô tận.
Vì sao! Vì sao tai hoạ này lại buông xuống Cổ Cửu thành! Hai mươi mấy vạn tộc nhân! Đều chết hết toàn bộ! Tần Ninh chính là ma quỷ! Nhưng lúc này, tinh long tinh phượng vẫn chưa dừng lại.
Cơ thể to lớn của long phượng gào thét lao ra, đuổi giết từng vị Cửu Thiên Huyền Tiên... Trong biển lửa đầy trời, thỉng thoảng còn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Mà cùng lúc đó.
Bên ngoài Cổ Cửu thành.
Mấy vạn Nhân tộc tụ tập một chỗ.
Đám người La Tấn Tùng, Quân Phụng Thiên, Linh Nguyên Thanh bảo vệ xung quanh đám Nhân tộc tay không tấc sắt.
Lúc nhìn thấy ngọn lửa ngập trời cách hơn mười dặm bao phủ cả Cổ Cửu thành, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy.
“Tần Ninh công tử quả nhiên là nghĩ cho thiên hạ!”
Linh Nguyên Thanh cảm thán nói.
Một bên, La Tấn Tùng gật đầu.
Quân Phụng Thiên nói: “Hừ!”
Nghe thấy lời này, hai người Linh Nguyên Thanh và La Tấn Tùng đều sửng sốt.
Quân Phụng Thiên khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Đại ca của ta chỉ là căm ghét cái ác thôi”.
“Người nghĩ cho thiên hạ thì phải chăm nom cho vạn dân, đại ca của ta giết dị tộc tàn nhẫn, nhưng nếu ai đắc tội hắn, vậy hắn cũng sẽ ra tay tàn nhẫn với người đó!”
Linh Nguyên Thanh không cho là đúng.
Điều võ giả chú ý nhất chính là tâm niệm thông suốt, đối mặt với kẻ địch, ai mà không độc ác tàn nhẫn chứ! Điều này không chỉ đúng với dị tộc, mà đối với hạng người giả dối gian ác của Nhân tộc cũng như thế.