Lúc này, Duẫn Khả Vi mở giấy dán vò rượu ra, uống từng ngụm từng ngụm, chép miệng nói: "Mùi vị cũng không tệ lắm".
Cơ Thi Dao xì một tiếng, cũng uống một hơi cạn sạch.
"Sư muội, Tần Ninh này... làm sao bây giờ?"
Duẫn Khả Vi nhăn mày.
"Làm sao bây giờ là sao?"
"Muội ngốc hả!"
Duẫn Khả Vi cạn lời.
"Rõ ràng Tần Ninh này có quan hệ với chúng ta, nói không chừng còn có quan hệ gì đó với sư tôn, không thể không đề phòng!"
Nghe thấy lời này, Cơ Thi Dao lại nhíu mày, không nói tiếp nữa.
Mặc dù không thể không nói, Tần Ninh đúng là vô cùng ghê gớm, thế nhưng sư tôn là người nào chứ?
Tên này có thể có liên quan gì đến sư tôn?
Hai người ở ngoài sơn cốc uống rượu trò chuyện.
Hắc Viêm Huyết Văn Mãng thì cuộn tròn người lại.
Hai người một mãng nhìn mặt trời ngả về tây, khung cảnh đột nhiên an tĩnh lại.
Chỉ là sự yên tĩnh này cũng không tiếp tục được bao lâu.
Trên không trung của dãy núi Ách Nguyên, tiếng gió mạnh đột nhiên vang lên.
Hắc Viêm Huyết Văn Mãng ngẩng đầu lên thật cao, cả người tràn ngập sát khí.
Có người đến?
Lúc này, Cơ Thi Dao và Duẫn Khả Vi cũng đưa ánh mắt về phía trước.
Gió lớn cuốn ào ào qua từng cây cổ thụ.
Khí tức làm người ta sợ hãi không ngừng phóng ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên trăm vị võ giả mặc áo giáp, cầm trường thương trong tay, khí thế bất phàm, bày thành một trận thế đi phía trước mở đường.
Mà ở đằng sau đám võ giả mặc áo giáp kia có chín con sư tử lửa với cơ thể to lớn màu đỏ dài khoảng trăm trượng, toàn thân bị ngọn lửa bao phủ mở đường.
Trên người sư tử lửa có từng cái xích sắt.
Mà chúng lại đang kéo một tòa hành cung ở sau lưng.
Hành cung lơ lửng ở giữa không trung.
Đó là một cung điện rộng trăm trượng, cao trăm trượng, vuông vức, uy nghiêm vững vàng.
Mà ở phía trên cung điện kia có một bảng hiệu khắc một chữ Khương cổ kính.
Giờ phút này, trên bậc thang trước cung điện cũng có rất nhiều bóng người.
Ai nấy đều tràn ngập tinh thần, khí thế bất phàm.
"Người của nhà họ Khương... Đến nhanh thật đấy".