Chỉ là ngay vào lúc này, Thần Vũ lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.
"Tiên Hàm công tử, tại hạ sai rồi!"
Thần Vũ quỳ hai đầu gối xuống đất, chắp tay nói: "Là tại hạ không coi ai ra gì, không biết Tiên Hàm công tử chính là con rể của nhà họ Giang, tại hạ hổ thẹn, cầu xin Tiên Hàm công tử thông cảm!"
Xung quanh đều ngây ra.
Thần Vũ quỳ xuống nhận sai.
Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, vậy tất cả những chuyện hôm nay sẽ là vết nhơ cả đời của Thần Vũ.
Tiên Hàm nhìn về phía Thần Vũ, trong giọng nói có vài phần lạnh lùng: "Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi cần xin lỗi Tuyết Nhi".
Thần Vũ vội vàng nói: "Giang Ngạo Tuyết, là Thần Vũ ta không coi ai ra gì, chỉ biết gây chuyện, xin ngươi hãy tha thứ".
Trên đầu Thần Vũ toàn là mồ hôi.
Tần Ninh là ai, hắn ta không biết.
Nhưng chắc chắn Tần Ninh là một tên điên.
Một lời không hợp liền vung thương lên giết người.
Đừng nói Đường Dục đã chết không tin Tần Ninh dám ra tay mà chính hắn ta đứng ở một bên cũng chắc chắn Tần Ninh tuyệt đối không dám ra tay.
Thế nhưng Tần Ninh lại dùng hành động để nói cho bọn họ, bọn họ đều đã đoán sai rồi.
Thần Vũ không dám lấy mạng mình ra để cược.
Thua cuộc là sẽ chết.
Tần Ninh nhìn về phía Thần Vũ, chậm rãi thả trường thương trong tay ra.
"Dục nhi, Dục nhi..."
Ngay giờ phút này, một tiếng hô thê lương khiến lòng người phải run sợ vang lên bên ngoài sơn cốc, người chưa tới mà giọng nói đã tới trước.
Chỉ thấy ở cửa sơn cốc có hơn mười bóng người lao vùn vụt tới.
Mà người cầm đầu mặc một bộ trường bào màu xanh lục, hai bên tóc mai hơi tím, trên đầu đội mũ lông, lúc này đang run run rẩy rẩy đáp xuống.
"Dục nhi, Dục nhi của ta..."
Người đàn ông trung niên kia run rẩy đi vào trong sơn cốc, lao thẳng đến chỗ thi thể của Đường Dục.
Đến khi nhìn thấy thi thể, người đàn ông trung niên kia suýt nữa bất tỉnh, đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Trên mặt mấy người đi theo người đàn ông mặc áo xanh đến cũng toàn vẻ kinh ngạc.
Đường Dục đã chết!
Điều này sao có thể!
"Đường Mặc tộc trưởng..."