Người phụ nữ này bí mật điều tra bọn họ sao?
Dược Thập tiếp tục nói: "Năm người các ngươi tới từ Hạ Tam Thiên, người đầu tiên gặp ở Trung Tam Thiên là Hác Kỉ Suất".
"Sau đó... các ngươi đến quận Linh Tiên, tình cờ quen biết với Linh Phỉ Phỉ, trợ giúp nhà họ Linh, hành động này quá kì lạ... Hồng Phù Dung cũng cung kính với Tần Ninh một cách khó hiểu".
"Tần Ninh lại có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Linh".
"Nhưng các ngươi vốn không phải người của Trung Tam Thiên".
"Vậy nên... rốt cuộc các ngươi là ai? Hay nói cách khác, sư tôn các ngươi là thần thánh phương nào?”
Từ đầu đến cuối Dược Thập luôn nhìn chằm chằm hai người.
"Sư tôn ta là Cửu Nguyên Đan Đế uy danh hiển hách!"
Đương nhiên Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên chỉ nói câu này trong lòng.
"Sư tôn ta chính là một người bí ẩn, chí cao vô thượng, cô không rõ là phải thôi".
Lý Huyền Đạo lên tiếng: "Ta khuyên cô đừng nên tò mò làm gì".
"Hừ, nếu như chỉ có mấy việc này thôi thì ta đã mặc kệ rồi, nhưng sư tôn các ngươi lại trông như rất thành thạo Cửu Nguyên Đan Điển, ta phải làm cho rõ chuyện này".
Cửu Nguyên Đan Điển! Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhìn nhau.
Sư tôn viết cuốn sách đó mà, không thành thạo mới là lạ.
Dược Thập thấy hai người chỉ cười haha chứ không nói thật bèn tức giận xoay người bỏ đi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không quan tâm đến việc đó, về đình viện của mình bắt đầu tu luyện.
Không được lãng phí bất cứ giây phút nào.
Đi theo sư tôn mà không làm được tích sự gì thì mất mặt lắm!
Lúc này, trong lầu các.
Thời Thanh Trúc bận bịu bưng trà rót nước, đấm lưng mát xa cho Tần Ninh.
Trước kia hắn toàn làm vậy cho nàng.
"Được rồi!"
Tần Ninh bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mảnh mai của Thời Thanh Trúc, hai tay khẽ vòng qua người nàng rồi tựa đầu lên ngực.
"Ta không sao đâu...", tiếng thì thầm cất lên.
"Chỉ là do thấy cha mẹ nên ta suy nghĩ rất nhiều điều thôi".
"Nghĩ về việc họ biết ta đã là một người khác từ trước nhưng vẫn không nói ra, lặng lẽ chịu đựng vì sợ ta nghĩ nhiều".